Tôn Bách Điền không phải không nhìn ra ý tứ của Mạc Cao Ân đối với Lịch Nhi nhà mình, cậu cũng đã quanh quẩn bên Lịch Nhi được hơn 10 năm, điểm nào của cậu ông cũng vừa ý nhưng Lịch Nhi trước đây là vợ của Mạc Thiên Nhật Dạ, bây giờ qua lại với chú ruột của hắn, người đời sẽ nhìn con gái của ông bằng ánh mắt gì.
Mạc Cao Ân không có biểu hiện gì quá đổi, anh nâng ly rượu bằng hai tay lễ phép kính Tôn lão gia một ly.
- Chúc mừng chú đã được trả tự do, khi nào chú muốn Tôn Thị hoạt động trở lại cháu sẽ hết sức giúp cho chú.
Lịch Nhi cũng uống khá nhiều rượu, hôm nay là ngày vui, cô cũng được một ngày thoát khỏi Mạc Thiên Nhật Dạ.
Mặt Lịch Nhi ửng đỏ ngồi bên thềm cửa với Mạc Cao Ân, cha cô đã lên phòng nằm nghỉ, Tử Minh hôm nay siêng năng đột xuất chạy lên phòng làm bài tập.
Mưa bắt đầu rả rích nhiều hơn, gió lùa qua bờ vai cô lạnh lẽo, Lịch Nhi rúc mặt mình vào giữa hai chân nhìn hàng dương xỉ đung đưa trong gió.
Mạc Cao Ân chống một tay lên thái dương yên lặng nhìn cô, đã lâu rồi cả hai mới có cơ hội ngồi gần nhau như thế này, tóc cô bay theo chiều gió, mang theo hương dành dành mơ mộng thoảng vào chóp mũi của anh.
Mạc Cao Ân vươn tay luồn qua áng tóc mềm mượt, trái tim đập nhanh hơn, cũng thôi thúc hơn.
- Lịch Nhi, chú Tôn đã được thả tự do rồi em đừng ở chỗ Mạc Thiên Nhật Dạ nữa có được không?
Lịch Nhi nghiêng người tóc rơi ra khỏi năm ngón tay của Mạc Cao Ân, cô nhìn mưa chạm vào đất, làm bụi đất văng lên xấu xí một khoảng.
- Một tháng nữa thôi em sẽ rời khỏi đó, khi nào tự do rồi em sẽ mời anh đi ăn một bữa.
Cảm ơn anh hôm nay đã đi đón ba cùng với em.
Lịch Nhi luôn dùng cái giọng nhẹ nhàng mà lịch sự đó để đối với Mạc Cao Ân, anh nhìn vào trong mắt cô, sâu hắm, đượm buồn, cứ như đã nhúng qua đau thương từ mấy kiếp vậy.
Mạc Cao Ân thở dài nhặt một chiếc lá ở dưới chân gửi gắm lời dành cho Lịch Nhi vào trong đó.
- Một tháng không dài nhưng đối với anh là trải qua biết bao nhiêu mùa lá rụng, anh ao ước được giúp em một lần, em có thể cho anh cơ hội được không?
Anh biết Mạc Thiên Nhật Dạ đối với cô không tốt, biết cô ở trong gia đình đó có bao nhiêu khổ tâm nhưng cô chưa bao giờ dứt ra được, kể cả khi cô nói sẽ rời đi anh cũng không nhìn ra sự từ bỏ trong mắt cô.
Lịch Nhi quay mặt nhìn anh, vài sợi tóc rủ xuống mi mắt che đi sự đau buồn trong đôi giác mạc ấy.
Cô không muốn để người khác hy vọng rồi thất vọng, bởi cô và