Mạc Thiên Nhật Dạ bị cơn mưa phũ phàng tưới ướt cả toàn thân, Mạc Cao Ân còn phũ hơn cả mưa, anh kéo Lịch Nhi vào nhà rồi lạnh lùng đóng cửa.
Mạc Thiên Nhật Dạ siết thanh inox đến khuyết một lõm tay, hắn không ngờ Tôn Lịch Nhi dám vì đàn ông mà phớt lờ hắn.
- Tiêu Đằng gọi cho mẹ của tôi.
Không biết từ lúc nào trong mắt của Tôn Lịch Nhi lời nói của hắn đã chẳng còn trọng lượng nữa, bây giờ muốn cô nghe lời hắn chỉ biết trông cậy vào mẹ của mình, thật buồn cười.
Lịch Nhi nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ qua cửa sổ, hắn đâu có bị mất trí, tới đây tìm cô làm gì? Hay hắn thật sự nghĩ cô là chó giữ nhà của hắn, dây xích nhà hắn thiếu một con nên vội vã đi tìm.
Mạc Cao Ân ngồi một góc trên sofa lặng lẽ ngắm nhìn Lịch Nhi, rõ ràng cô ấy đang sợ người nào đó dầm mưa bị lạnh, anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô như thế.
"Tiếng nhạc."
Là Hạ Cảnh Lan gọi tới, không cần nghe máy Lịch Nhi cũng có thể đoán được bà ta định nói cái gì, cô không thể không nghe vì đối với Mạc gia cô còn đang nợ một món nợ khổng lồ.
- A lo.
- Cô về đây ngay lập tức, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi giao Nhật Dạ cho cô chăm sóc chứ không phải để hành hạ nó.
Nó mà có bề gì tôi sẽ lật tung nhà họ Tôn của cô lên.
Lịch Nhi hít một hơi, cố kìm lại lời nói không hay sắp trào ra từ miệng mình, suy cho cùng cô bây giờ cũng chẳng còn con tốt nào trong tay để đối phó với bà ta cả.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay.
Lịch Nhi buông điện thoại rủ mi nhìn ra ngoài cổng, hắn đang muốn bức cô đây mà.
Lịch Nhi lấy túi xách của mình nhìn Mạc Cao Ân ái ngại.
- Cao Ân ca, em phải về rồi.
Về? Đó là nhà của cô sao? Mạc Cao Ân nghe đắng chát ở trong lòng nhưng vẫn giữ nét điềm nhiên như cũ.
Anh lấy áo khoác đứng lên nhẹ cười nói với cô.
- Một tháng nữa anh tới đó đón em về có được không?
Lịch Nhi ngẩn người một lúc mới hiểu anh nói cái gì, Hạ Cảnh Lan cho cô một tháng để giúp Mạc Thiên Nhật Dạ lấy lại kí ức, nếu nghĩ tiêu cực một chút hắn không cho cô đi cô cũng không có cách nào nhưng nhìn khuôn mặt mong đợi của Cao Ân ca bây giờ cô cũng không muốn làm anh ấy buồn, dù gì cô cũng không thể ở Mạc gia suốt đời, cũng không đủ can đảm để nhìn Thẩm Quyên Ly sinh cho Mạc Thiên Nhật Dạ một đứa bé bụ bẫm.
Lịch Nhi nhẹ gật đầu thay cho một lời hứa, Mạc Cao Ân cảm nhận thấy một dòng ấm nóng len lỏi qua từng tế bào, một tháng nữa thôi cô sẽ là của riêng anh.
- Anh đưa em ra ngoài kia mưa lớn