Mạc Thiên Nhật Dạ ngẩn người nhìn năm viên thuốc nằm gọn gàng trong lòng bàn tay của Lịch Nhi, đây là thuốc gì vậy?
Thấy Mạc Thiên Nhật Dạ chần chừ, Lịch Nhi nâng mi nghi ngờ.
- Anh không muốn uống đúng không? Vậy thì sức khỏe của anh không có gì đáng ngại nữa rồi, ban công ở đằng kia, không tiễn.
Lịch Nhi thu tay muốn bỏ thuốc lại vào trong hộp, Mạc Thiên Nhật Dạ sợ bị đuổi liền vội vàng gỡ bàn tay của cô lấy năm viên thuốc bỏ vào trong miệng, vị thuốc đắng lan tỏa trong khoang miệng, trên tay hắn lại không có ly nước nào.
Lịch Nhi nhăn mặt đứng lên đi lấy nước, còn chưa bước được nửa bước Mạc Thiên Nhật Dạ đã kéo tay làm cô lảo đảo ngã xuống giường, hắn nhanh nhẹn áp môi mình lên môi của Lịch Nhi, vị đắng lan truyền hai khoang miệng.
Lịch Nhi trừng mắt cắn mạnh vào môi của hắn, vị tanh mặn của máu, vị đắng của thuốc hòa vào nhau tạo thành một mùi vị hỗn tạp khó nuốt.
Mạc Thiên Nhật Dạ như một con ong chăm chỉ, hút mật từ cánh môi mềm của Lịch Nhi, hắn cuồng trí, si mê đến điên dại, hương vị này đã lâu rồi không nếm, vị của máu và thuốc không làm giảm đi sự k1ch thích và quyến rũ của Lịch Nhi.
Cô như con thỏ nhỏ bị sập bẫy, dùng hết sức vùng vẫy nhưng không tìm được đường thoát thân.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, Mạc Thiên Nhật Dạ làm bạn với khói thuốc nồng, nhìn thấy trong hư vô mơ hồ bóng hình Lịch Nhi ở trong đó.
Hắn tự trách mình giẫm nát nụ hồng đào để cánh hoa không còn nở rực, cũng bởi những tháng ngày ngu si đó mà hắn mất đi một tổ ấm ông trời đã ban tặng cho mình.
Từng đêm gối chăn lạnh giá, hắn hồi tưởng về Lịch Nhi, muốn ôm muốn hôn, muốn đối xử với cô như một nàng công chúa nhỏ, hắn đã có cơ hội nhưng đã không làm, để rồi vụt mất cô trong một ngày giông bão.
Mạc Thiên Nhật Dạ càng hôn càng không thể dừng, vị đắng kia qua đi chỉ còn vị ngọt từ bờ môi thơm mềm của đóa bạch thiên hương kiêu sa lộng lẫy.
Lịch Nhi bị hôn đến đầu óc quay cuồng, muốn tránh nhưng sức lực không đủ để tránh.
Cô tưởng mình mạnh mẽ rồi, đủ sức chống trả rồi nhưng thật ra cô chỉ như một con nhím nhỏ, chỉ có thể xù lông hù dọa người khác.
Mạc Thiên Nhật Dạ dời nụ hôn đến cổ của Lịch Nhi, hạ [email protected] nóng như thiêu đốt, hắn muốn, muốn nhiều hơn thế nữa.
Lịch Nhi rủ mi, khớp tay kêu lên răng rắc, cô đưa bàn tay bấu vào cổ của Mạc Thiên Nhật Dạ, móng tay nhọn đâm sâu vào cổ hắn, da cổ hắn mỏng mà Lịch Nhi lại không lưu tình dùng hết lực khiến vùng da mỏng manh kia nhanh chóng rướm máu.
Mạc Thiên Nhật Dạ không tránh, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, trong con ngươi đen tròn lộ rõ cả khuôn mặt hắn ở trong đó, hắn thấy mình cực kì đê tiện, bởi vì d*c vọng mà làm tổn thương cô rất nhiều lần.
Lịch Nhi dùng thêm lực, môi nhếch lên giễu cợt.
- Cơ thể của tôi có vị gì? Đắng, ngọt hay vị tanh của thứ [email protected] d*c nhơ nhớp mà phần d*c vọng ở hạ [email protected] của anh thèm khát?
Mạc Thiên Nhật Dạ bị câu hỏi của cô làm cho bất động, hắn không trả lời chỉ yên lặng như vậy nhìn cô.
Lịch Nhi không đẩy hắn xuống khỏi người mình, cô cũng không phải chưa từng mây mưa cùng với hắn nên có gì nữa mà sợ, chuyện kinh tởm nhất cũng đã làm thì có gì để mà giữ gìn che đậy.
Lịch Nhi giương cao mắt, tay vẫn giữ chặt trên cổ Mạc Thiên Nhật Dạ, máu rỉ ra từ da thịt hắn chảy vào móng tay của cô cực kì kinh dị, sắc mặt hắn không chuyển, vẫn dùng ánh mắt bình lặng nhất nhìn cô.
Cô chuyển nụ cười nửa môi thành hình trăng khuyết chậm rãi lên tiếng.
- Anh muốn thỏa mãn có đúng không? Muốn tìm một nơi để phát ti3t? Không cần biết cô ta có đồng ý hay không, chỉ cần anh muốn là anh sẽ làm.
Anh là vua, kẻ hầu như tôi phải phục vụ cho anh chứ, có đúng không?
Lịch Nhi thả tay khỏi cổ Mạc Thiên Nhật Dạ, máu rỉ ra, không nhiều nhưng đủ đỏ một khoảng.
Cô giữ