Mạc lão gia vừa nghe tới điều đại kỵ lập tức phun ra một tràng chửi mắng.
- Đồ khốn nạn, mày còn dám nói với tao câu này, ngay bây giờ nếu mày không đi tự thú thì nhà họ Thẩm đừng mong yên ổn.
Ông rót biết bao nhiêu tiền bạc vào mõm Thẩm Nghiệp Thành để cứu rỗi mạng sống của con trai nhưng cuối cùng hắn lại muốn moi tim của Nhật Dạ để đưa cho ông.
Loại cặn bã như thế này sao đến bây giờ vẫn chưa bị quả báo vậy?
Thẩm Nghiệp Thành hết sức thản nhiên khi nghe những lời mắng nhiếc của Mạc lão gia, ông bây giờ không sợ, vì ông có thứ ông ta cần, bởi ông biết vì Mạc Cao Ân ông ta có thể làm tất cả.
- Chủ tịch chớ vội buông lời khiển trách, ngài nghe tôi nói xong đã, phó tổng có thể thay tim nhân tạo để nuôi hy vọng sống thêm vài năm hoặc là chưa đầy vài tháng nhưng cũng có thể là tắt thở ngay trên bàn phẫu thuật.
Đằng nào cũng có rủi ro, ngài tin tôi, tôi trao lại trái tim cho ngài.
Mạc lão gia bắt đầu lung lay, chuyện phẫu thuật của Cao Ân ông nắm rất rõ, đúng như lời Thẩm Nghiệp Thành nói, phẫu thuật có rất nhiều rủi ro, hơn nữa chưa chắc trong vòng một vài năm tới có thể tìm được trái tim tương thích, lúc đó thật sự hết đường tính rồi.
Ông ngồi xuống trầm mặc.
- Trái tim đó ở đâu?
Thẩm Nghiệp Thành biết ngay Mạc lão gia sẽ tò mò, có cha mẹ nào lại bỏ qua cơ hội cứu con của mình chứ, ông nhếch môi cười vẻ đắc ý càng thêm đậm.
- Trái tim đó ở trong ngực của tôi.
Mạc lão gia bây giờ không còn đùng đùng phẫn nộ nữa mà rất muốn giết người, Thẩm Nghiệp Thành vì tiền cái gì cũng dám làm, bán rẻ bản thân cũng dám làm, ông không lớn tiếng mà chậm rãi gằn mạnh từng chữ.
- Mày tưởng tao là đồ ngu?
Thẩm Nghiệp Thành quay về ghế ngồi, ánh sáng le lói vụt mất, bóng tối bao trùm cả cơ mặt của ông ta.
- Chủ tịch, tôi làm sao dám lừa ngài, nếu ngài tin tôi thì tôi nguyện ý để ngài đem tôi đi xét nghiệm kiểm tra, ngài không tin cũng không sao cả, ngài có quyền báo cảnh sát bắt tôi ngay bây giờ.
"Tút..tút.."
Thẩm Nghiệp Thành tắt máy, Mạc lão gia vẫn còn giữ điện thoại hồi lâu không buông xuống.
Ông có hai lựa chọn, một là thử tin hắn một lần, hai là gọi cho cảnh sát nhưng nếu nghĩ theo cách 1, chẳng phải hắn sẽ chết nếu đồng ý hiến tim cho Cao Ân sao?
Quản gia thấy Mạc lão gia bất động thật lâu, ông tò mò hỏi.
- Lão gia, chúng ta có nên gọi cho cảnh sát không?
- Không, tôi muốn xem tên khốn nạn họ Thẩm đó vùng vẫy như thế nào.
*********
Hơn chín giờ Tôn Bách Điền mang bộ cờ tướng sang nhà hàng xóm tìm đối thủ, Tiêu Đằng nhân lúc này đi vào nhà họ Tôn.
Tử Minh đưa anh lên phòng, cậu chỉ vào Mạc Thiên Nhật Dạ không khách khí nói thẳng.
- Đi nhanh lên đi.
Tiêu Đằng cũng phải ái ngại thay tổng giám đốc nhà mình, bị người ta đuổi thiếu điều muốn nắm cổ lôi đi mà vẫn trơ trơ ra đó.
Mạc Thiên Nhật Dạ kéo tay Tiêu Đằng nói một câu chẳng liên quan gì đến ý muốn của Tử Minh.
- Hung thủ vẫn chưa bắt được có phải không?
Tiêu Đằng chả hiểu mô tê gì, anh nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ rồi nhìn Tử Minh, giám đốc bấu tay anh muốn vụn cả xương anh mới sáng suốt ra mọi chuyện.
- Đúng vậy, hôm qua tôi thấy họ chạy vài vòng trước cổng Mạc gia, còn mang theo súng, trời đất mẹ ơi cũng may là tôi chạy kịp nếu không đã bị chúng thủ tiêu rồi.
Mạc tổng, bây giờ anh không nên về đó đâu.
Về khoản bị chuyện không ai bằng Tiêu Đằng, anh còn chưa chịu thôi tiếp tục dậm mắm thêm muối.
- Cậu Tôn, cậu không biết đâu, bọn giang hồ bây giờ rất lộng hành, chúng thấy trái tim của Mạc tổng đây có giá trị nên muốn moi ra kiếm trác, anh ấy đã có bệnh còn bị chúng xẻ thịt, đây, cậu xem đi, có kinh khủng không?
Tiêu Đằng giật cái chăn xuống khỏi người Mạc Thiên Nhật Dạ, vết thương dài hiện ra trước mặt Tử Minh, cơn buồn nôn đột nhiên kéo tới, cậu quay mặt đi chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Tiêu Đằng doạ thằng nhỏ muốn xanh mặt, cậu nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ đợi được khen ngợi nhưng mà nửa lời cũng không được nghe, xem như là làm không công đi.
Anh