Lịch Nhi lướt màn hình điện thoại, ngón tay bất giác run lên, Mạc Thiên Nhật Dạ phải điên đến mức nào mới dám làm di chúc cho chính mình.
- Âm mưu của Thẩm Nghiệp Thành anh ấy đã biết từ lâu, chúng tôi cũng đã bàn với cảnh sát cách đối phó với bọn chúng nhưng phút cuối anh ấy lại tự mình hành động.
Nếu như ngày hôm đó chúng tôi không cảnh giác, thì hôm nay có lẽ xác của anh ấy vẫn chưa tìm được đâu.
Lịch Nhi lặng thinh ngồi nghe không sót từ nào, Mạc Thiên Nhật Dạ có thể nói dối, Tiêu Đằng có thể nói dối nhưng Lục Viễn thì không và vết thương sâu hoắm trên ngực của hắn cũng không phải là giả.
Tại sao Mạc Thiên Nhật Dạ phải làm như vậy, vì cô nói muốn thấy máu trong tim của hắn có màu gì sao?
Tiêu Đằng nhìn nét mặt rối rắm của Lịch Nhi, anh biết cô có rất nhiều phẫn uất, anh làm trợ lý cho Mạc Thiên Nhật Dạ bao nhiêu năm, chứng kiến không biết bao nhiêu lần cảnh cô ấy bị nhà họ Mạc khinh rẻ.
Nếu anh là cô, nói thật lòng cũng khó mà tha thứ ngay được nhưng anh làm chó cho chủ phải trung thành với chủ, anh nhìn thấy Mạc tổng thay đổi rồi, nếu hai người có thể hàn gắn, anh có thể nhìn ra sau này cô sẽ không chịu khổ nữa.
- Tôn tiểu thư, thứ cho tôi nhiều chuyện nhưng cô có thể thử bình tâm suy nghĩ lại về hôn nhân của cô và Mạc tổng một lần được không? Cái thai trong bụng Thẩm Quyên Ly không phải là của anh ấy, cô ta chỉ đang lợi dụng sự mất trí của anh ấy để trèo lên cao thôi.
Tôi là người rõ anh ấy hơn ai hết, anh ấy cũng không lang chạ với người phụ nữ nào, chỉ duy nhất có một mình cô.
Tiêu Đằng dừng lại, mồm mép anh hay điêu ngoa nhưng những lời này là thật.
Anh từng ăn cơm chủ mà bán đứng suy nghĩ về anh ấy, anh cảm thấy so với Mạc Cao Ân về phương diện yêu một người con gái thì anh ấy thua kém phó tổng gấp vạn lần nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ấy còn liều mạng hơn bất cứ ai.
- Tôn tiểu thư, hiện bây giờ Mạc tổng không thể về nhà, cô biết tính của Mạc phu nhân mà, bà ấy nhất định sẽ làm lớn chuyện, tới lúc đó phó tổng cũng sẽ không yên với bà ấy.
Cô giúp tôi chăm sóc anh ấy mấy ngày, ngày mai tôi sẽ đưa bác sĩ tới kiểm tra cho anh ấy.
Lịch Nhi không nói gì cứ ngồi thật lâu như vậy, Tiêu Đằng đi rồi cô cũng không hay.
Cuộc đời cô như một vòng lặp, đi suốt mấy mùa vẫn quay về chốn cũ, dường như cô cũng không có quyền lựa chọn, nghịch cảnh cứ kéo cô vào rồi quyết định thay cô.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, trí não cũng rã rời, cứ hư hư dại dại không đọng lại chút gì của thực tại.
Cô có rất nhiều đường để đi nhưng dù có thử tất cả vẫn chỉ có một đích đến, thật thất bại.
Dường như cơn gió đang thổi bạt mạng kia làm giảm đi màu nắng gay gắt, cô đứng dậy thất thểu đi vào nhà làm buổi trưa.
Cô bảo Tiêu Đằng đưa Mạc Thiên Nhật Dạ ra khỏi nhà mình nhưng lại mua nguyên liệu nấu ăn cho người sau khi mổ, cô làm sao vậy? Thật ti tiện.
Tử Minh nhìn chị mình nấu một nồi cháo nhỏ, cậu biết là dành cho ai, rổ rau đang nhặt dở đẩy sang một bên không muốn làm nữa.
- Chị, chị đừng mềm lòng có được không? Anh ta không xứng, ngoài kia có bao nhiêu người tốt.
Chị và anh Cao Ân vì ràng buộc thân phận không đến được với nhau thì vẫn có hàng tá người si mê chị, đừng đi vào vết xe đổ của chính mình nữa.
Lịch Nhi phì cười kéo rổ rau tiếp tục nhặt lá.
- Em đúng là ông cụ non, chị ở đây cả đời không lấy chồng nữa đâu.
Tử Minh giãn hai hàng lông mày nhưng vẫn rất khó chịu, tự nhiên lại phải nuôi thêm một người tàn tật ở trên kia.
Lịch Nhi mang cháo lên phòng cho Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn nhắm mắt tĩnh lặng nằm đó.
Tối đêm qua không nhìn rõ, sáng nay mới thấy sắc mặt hắn tái nhợt đầy mệt mỏi.
Cô đặt nhẹ bát cháo lên bàn, ngồi bên giường kéo chăn xuống xem thử vết