Mạc Thiên Nhật Dạ nức nở nhìn Lịch Nhi, cả khuôn mặt chìm trong nỗi ân hận, hắn thấy cô cũng khóc, ngực trái quặn lên đến nghẹt thở.
Hắn mở lời nhưng gần như là hét lên.
- Lịch Nhi, anh phải làm gì bây giờ đây? Anh không thể chịu nổi mình nữa, anh thật sự luôn muốn bù đắp cho em, muốn đối tốt với em hơn bất cứ một ai trên đời này nhưng nhìn bây giờ đi, anh càng làm càng sai, càng làm khó em hơn nhưng anh lại không thể buông tay em được.
Anh đáng chết, thật đáng chết.
Đi qua bốn mùa xuân thu đông rồi hạ, Mạc Thiên Nhật Dạ gặp qua hàng trăm người, hàng vạn người nhưng chỉ có một gương mặt khảm sâu vào trong đôi mắt hắn, khi ấy hắn không nhận ra giờ nhận ra rồi, còn gần như vậy nhưng muốn ôm lấy thì lại như cách mấy mươi năm.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, hắn từng tưởng mình không có nước mắt nhưng rồi khi cô rời đi hắn đã rơi không biết bao nhiêu lần.
Vì sao ư? Vì lúc ấy hắn biết Tôn Lịch Nhi quan trọng với hắn đến nhường nào, quan trọng đến mức hắn có thể bỏ cái mạng này để có thể nằm dưới chân cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô khóc, hắn đau lòng, rất đau lòng, muốn lau cho cô nhưng càng đưa tay cô càng lùi lại, hắn bây giờ thật vô dụng cả đứng lên kéo cô vào lòng cũng không xong, mà hắn có hay đâu lệ trong mắt hắn còn đầy hơn cô cả vạn lần.
Lịch Nhi hơi ngửa mặt để nước mắt chảy ngược vào trong, thật thất bại, cô ở trước mặt hắn luôn thất bại.
Cô nghe thấy được đó là lời thật lòng nhưng nó không thể trôi vào trái tim cô, vì cô sợ, sợ rất nhiều và không dám nhận nó.
- Tôi và anh vốn dĩ đã không nên ở gần nhau, bắt đầu đã sai, bây giờ càng thêm sai.
Lần trước anh cho tôi thời hạn một tháng sẽ chấm dứt tất cả, lần này chỉ năm ngày, mong rằng hết năm ngày này chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa rồi đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Xin anh.
Làm gì có ai dễ dứt tình như vậy, chỉ là cô trưởng thành rồi, tuổi 18 qua đi lâu rồi, không còn mơ mộng nữa, chẳng còn hy vọng nữa.
Cô sẽ khóc vì thấy hắn khóc, cũng sẽ đau khi thấy hắn đau nhưng sẽ chẳng bao giờ tay trong tay, vai kề vai cùng hắn nữa.
Lịch Nhi hít một hơi rồi mang chậu nước đặt xuống sàn vắt nước lau cho hắn, hắn rút chân lại không muốn cô lau.
Giọng hắn khàn đặc vì khóc quá nhiều.
- Em đứng lên đi, anh không xứng.
Xứng hay không xứng? Chỉ là thịt với da, cũng không phải chưa từng nhìn thấy, cô không phải lá ngọc cành vàng, cũng không phải viên pha lê sáng giá, giúp hắn một chút cũng không chết được, không nghĩ nó ti tiện thì nó rất bình thường thôi.
Lịch Nhi không ngừng tay, cô lau thật nhanh, chỗ nào không cần nhìn thì không nhìn.
Sau một hồi lau chùi sạch sẽ cô đứng lên quấn băng lên vết thương cho hắn.
Cô làm rất nhẹ, Mạc Thiên Nhật Dạ quên đau, hắn nhìn bàn tay cô, rất muốn nắm lấy nhưng cứ giữ mãi trong ý định chứ không làm.
Lịch Nhi giúp hắn mặc lại quần áo rồi dìu ra giường dựa vào gối.
Hắn nhìn cô bận bịu làm hết chuyện này đến chuyện kia vì mình, sự áy náy càng dâng lên đầy thêm chút nữa.
- Anh rất phiền phức có phải không?
Lịch Nhi khuấy bát cháo còn âm ấm đứng thẳng người nhìn hắn.
- Đúng vậy.
Cô không muốn giữa cô và hắn có thêm một chữ nợ, ân nghĩa gì đó có thể quên thì quên, sau này tránh mặt nhau càng tốt, cô không sợ mình mềm lòng chỉ sợ hắn còn mãi trong trí nhớ của cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ cười, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ này của cô vào trong ánh mắt, rất tiếc thời gian không quay ngược trở lại để hắn biết dừng trước khi làm cô đau nhưng tương lai sau này chắc chắn sẽ liều mạng mà nắm giữ, sẽ nâng niu cô như một đoá bồ công anh.
Cô ngồi bên mép giường múc từng muỗng cháo đút cho hắn, hàng mi kia luôn rủ xuống không hề nhìn thẳng vào mặt.
Tối đó vẫn người trên giường, người nằm dưới sàn, Lịch Nhi vẫn đưa lưng về phía hắn.
Mạc Thiên Nhật Dạ không ngủ yên lặng đưa mắt nhìn cô.
Bờ vai cô gầy và nhỏ, vậy mà có thể gồng gánh mọi chuyện một mình, sức mạnh ở đâu để cô có thể chịu đựng được như vậy?
Lịch Nhi muốn nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ của anh Cao Ân nhưng cứ soạn rồi lại xóa, không biết phải mở lời thế nào.
Tin nhắn đến.
Lịch Nhi mở ra xem, là của Mạc Cao Ân, cô còn chưa soạn một tin nhắn đàng hoàng cho anh thì anh đã gửi đến trước.
"Hai ngày nữa anh làm phẫu thuật, em sẽ đến chứ?"
Mạc Cao Ân ở