Lục Ngôn tự tắm rửa xong xuôi rồi cất thỏ con đã tẩy giặt sạch sẽ vào túi.
Theo lời hệ thống, mang theo vật ô nhiễm có thể làm át mùi “con người” trên cơ thể anh.
Đồ tể thỏ con ló đầu ra khỏi túi, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, khi nào chúng ta về nhà vậy ạ?”
Lục Ngôn lạnh nhạt nói: “Gọi ‘anh’.
‘Chú’ cũng được.”
Bé thỏ: “Mẹ.”
Sau vài lần sửa đúng không tác dụng, Lục Ngôn chấm dứt hành vi phí công này.
Anh định sử dụng thiên phú 14 – Trùng Tố Tinh Thần với đồ tể thỏ con.
Tiếc rằng mắt to trừng mắt nhỏ với đối phương một lúc lâu mà Lục Ngôn vẫn chưa thể truy cập vào giao diện quen thuộc.
[ Từ bỏ đi.
Vật ô nhiễm nhỏ này vốn chẳng có đầu óc đâu.
]
[ Nó đủ năng lực tư duy cần thiết, nhưng thứ giúp nó gượng mình tới bây giờ chỉ là chấp niệm không buông được mà thôi.
]
Lục Ngôn thở dài một tiếng, lại cất thỏ con vào túi.
Đồ tể thỏ con ôm lấy Lục Ngôn cách một lớp vải dệt.
4 giờ sáng, ánh lửa bỗng chói ngời một vùng giữa trời đen như mực.
Lục Ngôn mở cửa sổ ban công, nhìn thấy một chú chim rực cháy bay ngang qua bầu trời, tới nơi nào nơi đó tựa bình minh ló rạng.
Trong thế giới phủ kín một tầng đỏ nhạt, vầng sáng này vẫn nóng cháy lóa mắt, thể hiện rõ sức mạnh đầy uy hiếp của chủ nhân.
Chim nhỏ màu đỏ xẹt qua tựa sao băng, cũng biến mất tựa sao băng.
[ 07 và 01 tới rồi.
Thật ra 07 có thể không phát sáng, chẳng qua 01 muốn ra oai mà thôi.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Lữ Tri.
Hành động này đồng thời còn cảnh cáo Lữ Tri đừng nghĩ lệch đi đâu.
] Hệ thống nói khẽ: [ Ở khu nhà giàu phía Tây thành phố đằng xa, Lữ Tri đang tiếp đãi 01 và 07.
01 là chó thật, song mũi còn thính hơn cả chó, đừng để bị gã ngửi thấy mùi.
]
Lục Ngôn hỏi: “Tông Viêm có ổn không?”
[ Cậu đang chỉ ổn kiểu gì? Nếu xét về sức mạnh thì bây giờ e rằng y đang ở thời điểm mạnh nhất từ lúc biến thành vật ô nhiễm tới nay.
Nếu xét về nhân cách và ý chí thì… ] Hệ thống ngập ngừng: [ … y đã không còn nhớ rõ mình tên Tông Viêm nữa.
]
Lục Ngôn chậm rãi nhíu mày: “Giờ ra ngoài được không?”
Mặc dù trước khi đi Lục Ngôn đã nhắn cho Đường Tầm An rằng mình hơi mệt, mong rằng đừng ai tới quấy rầy anh, nhưng nếu cả ngày không xuất hiện thì đúng là hơi kỳ lạ.
Hệ thống đáp: [ Cậu giữ chứng nhận công tác tại Lò Sát Sinh, theo lý thì có thể tự do ra vào Thế Giới.
Tuy nhiên tôi không thể không nhắc nhở cậu rằng: Để đề phòng đồ tể nhận đơn riêng không nộp 35% phí dịch vụ thì muốn ra khỏi Lò Sát Sinh cần phải cho nhân viên khác thuộc Lò Sát Sinh tra xét cương vị.
Và từ 11 giờ sáng trở đi, Lò Sát Sinh sẽ tạm đóng, chỉ vào được chứ không ra được.
]
Lục Ngôn chẳng giống vật ô nhiễm chút nào, cũng khác một trời một vực với ảnh chụp “Chu Đồ” trên giấy chứng nhận hành nghề.
[ Trong khoảng thời gian này, nếu cậu rảnh rỗi quá thì có thể dạo quanh Lò Sát Sinh.
]
Vì vậy, Lục Ngôn không nói gì nữa.
Anh rủ mi mắt, lặng lẽ lau vũ khí của mình bằng khăn ăn.
Nhà không mở đèn, đồng tử trong mắt Lục Ngôn tựa một vầng trăng máu.
*
Tại trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.
Có lẽ do sắp tới đêm trước đại chiến nên bầu không khí khắp căn cứ đều rất nặng nề.
Một số nhân viên công tác bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, song cũng tự giác đè nhỏ giọng và bước chậm lại, đỡ cho bị những người khác chú ý.
Địa điểm ký kết hợp đồng lần này nằm ở ngoại thành thành phố X.
Dân cư xung quanh đã được sơ tán.
Ngoài ra, nhân viên công tác thuộc viện nghiên cứu số 5 cũng đã thành lập một tầng lá chắn trước một tuần.
Dù khi đánh thật tác dụng bảo vệ của lá chắn chẳng nhiều nhặn gì, nhưng tóm lại có vẫn hơn không.
Về phần dặn dò thì hôm qua lúc họp cũng nói hết rồi.
Tổng bộ không muốn gây thêm áp lực cho những Thiên Khải Giả vốn trạng thái tinh thần đã rất kém này.
Do đó, họ không mở họp nữa, để mọi người hoạt động tự do.
Trước khi chấp hành nhiệm vụ, mỗi Thiên Khải Giả đều có cách thư giãn của riêng mình.
Chỉ cần nằm trong phạm vi pháp luật cho phép thì tổng bộ sẽ không can thiệp.
Bốn rưỡi sáng, Đường Tầm An tỉnh dậy.
Chất lượng giấc ngủ của hắn luôn không tốt, tuy nhiên nguyên nhân dậy sớm lần này lại xuất phát từ bên ngoài.
Nếu cứ nhất quyết phải miêu tả thì dường như Đường Tầm An cảm giác được một “thể năng lượng” nào đó lướt qua một cách cực kỳ ngông nghênh như đang ra oai.
Ngoại trừ vật ô nhiễm cấp S, hắn không khớp được thứ gì khác với thể năng lượng này.
Đường Tầm An cảm nhận một lát, cho rằng đây hẳn là 07.
Tiêu chuẩn phân chia cấp bậc hiện hành được lập ra từ rất nhiều năm trước.
Tuy nhiên giá trị ô nhiễm phe địch càng ngày càng cao, thành ra sự chênh lệch giữa cấp S và cấp S cũng không hề nhỏ.
Ít nhất thì thể năng lượng vừa rồi Đường Tầm An cảm nhận được có thể tiến vào top 5 trong ấn tượng của hắn.
Hiện nay tình hình ô nhiễm ngày một nghiêm trọng hơn, chất dinh dưỡng của vật ô nhiễm cũng ngày một tốt hơn.
Cả vật ô nhiễm và Thiên Khải Giả đều phát triển ở mức khả quan.
Đến giá trị ngưỡng linh lực đã lâu không xê dịch của bản thân Đường Tầm An cũng tăng vọt từ 11 nghìn lên 13 nghìn trong thời gian ngắn.
Chẳng qua đối với con người thì đây lại không phải chuyện đáng mừng gì.
Đường Tầm An tỉnh là không ngủ tiếp được nữa.
Hắn thấy hơi nhớ bạn trai nhỏ của mình.
Có điều nửa đêm nửa hôm gõ cửa thì không giống người đứng đắn lắm.
Vậy nên Đường Tầm An chờ tới khi trời sáng mới nhắn cho Lục Ngôn một tin: Em dậy chưa?
Không trả lời.
Lục Ngôn luôn sinh hoạt theo quy luật.
Trừ khi bị thương nặng, cơ thể cần tự chữa lành, chứ không rất ít khi ngủ nướng, lại càng không vừa ngủ lập tức không dậy nổi.
9 giờ sáng, Đường Tầm An gõ cửa, vẫn không ai đáp lại.
Ngày mai chính là sinh nhật của Lục Ngôn, tuy nhiên phải ký hợp đồng nên chắc sẽ không rảnh để chúc mừng.
Đường Tầm An vốn định dời tới hôm nay.
Đây vốn dĩ là sinh nhật đầu tiên… cũng có thể là duy nhất mà bọn họ trải qua cùng nhau.
Hắn cân nhắc một lát, đến quầy lễ tân hỏi: “Hôm nay Đế Thính có ra ngoài không?”
Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Chúng tôi không thấy ngài Đế Thính ra ngoài ạ.”
Các cô trực ban 24/24, nếu Lục Ngôn ra ngoài theo con đường bình thường thì chắc chắn sẽ có người chú ý.
Đường Tầm An lại lần nữa quay về tầng 11.
Hắn đặt tay lên cửa phòng ký túc xá cho công nhân viên.
Một lát sau, khóa cửa bị bào mòn theo thời gian, mất đi năng lực bảo vệ.
Tiếng cảnh báo vang lên trong phòng.
Đường Tầm An mở cửa vào, tắt chuông cảnh báo.
Hắn gọi điện thoại cho lễ tân: “Không phải điều người tới đây, tôi không kiểm soát được thiên phú thôi.”
Khi giá trị ngưỡng linh lực tăng lên quá nhanh, thỉnh thoảng Thiên Khải Giả sẽ gặp phải tình trạng linh lực tỏa ra ngoài.
Tình huống này xảy ra cực kỳ nhiều ở Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu.
Đường Tầm An đóng cửa phòng, quan sát cảnh tượng bên trong.
Quả nhiên Lục Ngôn không ở đây.
Nơi này không có dấu vết đánh nhau, chăn trên giường được xếp gọn gàng.
Đường Tầm An tin rằng với trạng thái của Lục Ngôn hiện tại thì dù 01 có tới cướp em ấy đi cũng chẳng thể không gây ra tiếng động nào.
Nếu không xảy ra điều gì bất ngờ thì chắc hẳn em ấy tự đi.
Đường Tầm An mím môi, cảm giác hơi bồn chồn bỗng xuất hiện trong lòng.
Thế nhưng hắn vẫn lựa chọn đóng cửa lại.
Thời gian ký kết hợp đồng là 6 giờ tối mai.
2 giờ chiều sẽ tập hợp.
Lục Ngôn luôn biết giữ chừng mực, có lẽ sẽ về gấp trước khi tập hợp.
Chẳng qua sự thật rằng Lục Ngôn không ở đây đã khiến cho tâm trạng của hắn bắt đầu bất ổn.
Tuy không phải Thiên Khải Giả nào cũng ăn cơm nhưng trung tâm phòng chống vẫn chuẩn bị bữa trưa phong phú.
Đường Tầm An kéo bừa một chiếc ghế ra, ngồi xuống.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Khải Minh ngồi đối diện đang chơi game.
Chu Khải Minh nhìn thoáng qua hắn: “Chào buổi sáng nha đội trưởng Đường.
Bác sĩ Lục đâu rồi?”
Đường Tầm An thoáng khựng lại, híp mắt, chậm rãi đáp lời: “Ngôn Ngôn mệt quá, vẫn chưa rời giường.”
Hắn vừa thốt ra câu này, máy chơi game trong tay Chu Khải Minh bỗng rơi ‘tõm’ vào bát canh