Sắc máu buông xuống khiến vô số người trên đường kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Để xứng đáng với “Tiệc thịt” đã quảng cáo, số nhân loại bị kéo vào thế giới nhiều hơn hẳn lúc trước.
Càng đáng sợ hơn chính là phần lớn mọi người đều chưa định hình được chuyện gì đã xảy ra.
Phía Nam thành phố, một nữ thanh niên đang ngâm mình trong bồn tắm rửa thì từng dòng chất lỏng màu đỏ không xác định bỗng xuất hiện.
Cô gái thoáng biến sắc, tưởng cống thoát nước gặp trục trặc, hơi mắc ói bước ra, quấn khăn tắm lên mình.
Cô lấy máy sấy định sấy tóc, nhưng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại lại khiến cô chú ý.
Người nhắn tin là anh trai cô.
– Em ngủ chưa Đình Đình?!
– Mau tìm chỗ trốn đi!!
– Bây giờ tín hiệu rất yếu, chờ anh tới đón em!! [12:03]
Thời gian hiển thị ở điện thoại hiện tại là 12:10.
Cô gái được gọi là “Đình Đình” nhíu khuôn mày đẹp.
Phương Đình học Đại học ở nơi khác, nhưng do bệnh ô nhiễm ở nước ngoài nghiêm trọng quá nên cô chỉ đành tạm về nhà.
Mấy năm trước nhà họ Phương đã chuyển tới thành phố G sát cạnh thành phố X.
Không bán được quầy hàng ở thành phố X nên đến giờ vẫn còn giữ.
Sở dĩ cô tới thành phố X là vì muốn thực tập cho đài truyền hình ở chỗ này.
Người nhà từng khuyên cô, có điều Phương Đình không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, bởi dù sao thành phố X cũng là tỉnh lị.
Phương Đình mở vòi nước ở bồn rửa tay định rửa mặt, thế nhưng chất lỏng màu đỏ tươi phun trào ra lập tức dọa cô sợ tới mức vội vã tắt nước đi.
Chất lỏng này sền sệt, cả ngửi lẫn nhìn đều như… máu vậy.
Phương Đình hơi hoảng hốt.
Cô cầm điện thoại lên muốn gọi cho anh trai mình, tuy nhiên điện thoại đã mất sóng.
Phương Đình hít sâu một hơi, xem lại một lượt tin nhắn trên WeChat.
Chỉ có tin nhắn của anh trai, anh ấy nhắn tới sau 12 giờ.
Anh trai cô là nhân viên công tác thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt, bình thường đóng quân tại thành phố K.
Đèn trong phòng tắm bỗng lập lòe, lan tới theo đó là một mùi tanh hôi ẩm ướt như mùi cá chết.
Phương Đình luống cuống thay áo choáng tắm dài, vội vàng chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa, trùm kín chăn rụt tới một góc.
Ấy vậy mà mùi tanh hôi ấy vẫn lượn lờ bên chóp mũi.
Cùng lúc đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên ngoài đường phố.
Phương Đình dốc hết can đảm, ngó xuống dưới lầu từ cửa sổ.
Trên đường, từng quái vật hình thù khác nhau tỏa ánh sáng đen đang hào hứng rượt đuổi con người.
Những người chạy trốn bị một quyền đấm nát đầu, máu loãng tràn ra bốn phía, hệt một quả dưa hấu bị vỡ.
Đồ tể này ngắt đầu heo thịt, lấy chiếc ống hút mang theo bên mình ra, cắm vào từ đỉnh đầu, vui vẻ hút óc.
Dưới ánh trăng đỏ như máu, mọi thứ trở nên hoang đường hệt một cơn ác mộng không thể tỉnh.
Phương Đình không nhịn nổi, che miệng nôn khan.
Cô điên rồi sao? Hay là thế giới này đã gặp tai họa rồi?
Phương Đình không dám bật đèn, co mình trong góc run bần bật, gọi đi gọi lại cho anh trai.
Bỗng, động tác của cô cứng đờ.
Một bóng đen đuôi rắn từ từ bò ra khỏi gầm giường.
Nó cầm một chiếc rìu nhỏ, thè chiếc lưỡi rắn dài ngoằng, kêu lên “xèo xèo”.
Đây là vật ô nhiễm cấp cao trú tại nhà Phương Đình, bản thể là một con rắn biển.
Đã tới thời khắc đi săn của nó.
Do ánh sáng màu đen bao phủ nên Phương Đình không thấy rõ mặt đồ tể này, thế nhưng mùi máu nồng nặc trên cơ thể nó vẫn khiến cô sợ tới mức gan sắp nứt ra.
“Anh… anh ơi ── cứu em!”
Điện thoại của cô rơi xuống đất, cô điên cuồng muốn mở cửa phòng ra, vậy mà bóng đen sau lưng lại càng ngày càng áp sát.
Đồ tể đi đến trước mặt Phương Đình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt thành một bóng dáng dài mảnh.
Nó cười dữ tợn, giơ cao dao mổ của mình!
Ngay khoảnh khắc này, mũi tên của Lục Ngôn xé gió lao tới.
Mũi tên lông vũ trắng gieo xuống ánh chớp tuyệt đẹp màu trắng bạc, tựa chiếc đuôi dài của dải ngân hà.
Đầu mũi tên nhọn cắm phập vào đầu đồ tể, xuyên thẳng từ giữa trán qua toàn bộ phần đầu.
Máu đỏ đen phun ào ào.
Rìu của nó rơi xuống đất, đập thành một hố sâu.
Phương Đình bụm miệng, trơ mắt nhìn quái vật ngã xuống trước mặt mình.
Trên mặt đồ tể đuôi rắn vẫn còn đọng lại nụ cười tươi hưng phấn, mắt mở tròn xoe, lại mất đi hô hấp mãi mãi.
Một lát sau, Lục Ngôn trèo cửa sổ vào.
Nhà Phương Đình ở tầng 11.
Anh sử dụng móng vuốt sắc nhọn moi thẳng mấy cái động trên tường, leo qua.
Lục Ngôn rút mũi tên dài từ giữa trán đồ tể ra, cất vào túi đựng tên của mình.
Anh mổ phanh đồ tể đuôi rắn này, lấy gan rắn cất vào hòm thuốc xách tay đã chuẩn bị từ trước.
Ở cơ thể vật ô nhiễm có một số bộ phận làm thuốc rất hiệu quả, không thể lãng phí.
Phương Đình ngẩng đầu, trên gương mặt dính máu của đồ tể là vẻ ngẩn ngơ.
Từ góc nhìn của cô, toàn thân Lục Ngôn được bao bọc dưới lớp áo choàng dài màu đen, cơ thể tản ra ánh sáng đen như những đồ tể kia.
Không thấy rõ mặt, chỉ lộ một góc nhỏ cằm phủ vảy.
Kỳ lạ nhất chính là trên túi người này còn treo một thú bông nhỏ màu đen.
Lục Ngôn đưa rìu cho cô, không nói gì.
Anh cảm ứng được điểm sáng trắng nào đó đang tới gần đây.
Theo như quy tắc thế giới hiện tại, đồ tể có thể cảm ứng vị trí Thiên Khải Giả.
Mặc kệ người tới là ai, Lục Ngôn cũng không mong sẽ gặp gỡ lúc này.
Bây giờ bản thân anh đang không tiện giải thích vì sao mình lại biến thành bộ dạng sáng đen này.
Lỡ đánh nhau thì khả năng mất nhiều hơn được.
Lục Ngôn nhảy khỏi cửa sổ, chạy tới cứ điểm tiếp theo.
Thân hình lao đi thoăn thoắt tựa như ma quỷ.
Trong danh sách săn giết đồ tể cấp cao, mới có một đồ tể chết.
……
……
Bạch Thu Thực nhai kẹo cao su, đây là thuốc an thần vị hương thảo anh ta rất thích.
Vài phút trước, khi đang ngủ trong ký túc xá cho nhân viên của tổng bộ, anh ta bỗng dưng cảm thấy không khí xung quanh thay đổi.
Bạch Thu Thực mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở một thảm cỏ, trên đầu là trăng máu.
Dưới vầng sáng này, không trung cũng như bị một lá chắn mờ đỏ tựa máu bao phủ.
Công tác vài chục năm, Bạch Thu Thực tự nhận bản thân từng gặp không ít trận hình phô trương, tuy nhiên tình huống bị kéo thẳng vào thế này lại là lần đầu gặp.
Danh hiệu của anh ta là “Ve Sầu Mùa Đông”, nhìn tên đoán nghĩa, anh ta có một đôi cánh ve trong suốt mờ ảo thật.
Lúc này, đôi cánh của Bạch Thu Thực chợt rung khẽ, anh ta bay lên không trung, cúi đầu quan sát bốn phía.
Mấy chục vật ô nhiễm nhuốm ánh sáng đen không rõ dáng vẻ đang di chuyển tới chỗ anh ta.
Bản thân anh ta thì lại đang bị một vầng sáng trắng nhạt bao quanh, thu hút như đèn đường giữa đêm đen.
Phạm vi Lò Sát Sinh lên đến vài trăm km, vậy mà chỉ có mười mấy Thiên Khải Giả.
Ít ra trong tầm nhìn của Bạch Thu Thực hiện giờ thì chỉ mình anh ta tỏa ánh sáng trắng.
“Chậc, phiền phức quá nhỉ.”
Bạch Thu Thực cầm một con dao nhỏ tinh xảo.
Đây là vũ khí tổng bộ chế tạo cho anh ta, tên là Cánh Ve.
Mỏng tựa cánh ve, kiến huyết phong hầu*.
*Hình dung độc tính cực mạnh, vừa gặp máu sẽ khiến người trúng độc không thở nổi.
Bình thường anh ta không sử dụng con dao này, bởi vì thu dọn sẽ rất phiền phức.
Có điều hiện đang trong tình thế cấp bách nên Bạch Thu Thực đành phải bất chấp sử dụng nó.
Lần này trong đội còn cả Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành và hệ Phụ Trợ sức chiến đấu không cao, cũng không đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Lỡ chết ở đây thì tổng bộ sẽ điên mất.
Bạch Thu Thực nâng tay lên, một bức tường thành bằng đất bỗng đâm lên từ dưới đất, nhốt hết vật ô nhiễm trong phạm vi vài km vào trong rào quây thú vật.
Đây là biến chủng của thiên phú không gian:【 Thiên phú 89 – Thành Lũy 】.
Con dao nhỏ