7 giờ 19 phút, mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu ló rạng.
Giữa trời đêm đen như mực, trăng đỏ tản ra sắc máu nhàn nhạt.
Đèn đường không hoạt động.
Ven đường, Lục Ngôn khoác áo choàng đen tuyền như hòa mình vào ánh trăng.
Máu nhỏ xuống đất theo từng bước chân anh.
Không còn cách nào khác, quần áo đã ngấm quá nhiều máu của vật ô nhiễm rồi.
Thỏ trắng vừa được giặt sạch giờ lại nhem nhuốc.
Tránh hại tìm lợi là thiên tính của cả người và vật ô nhiễm.
Theo mùi máu trên cơ thể Lục Ngôn ngày một nồng hơn, đừng nói con người, đến vật ô nhiễm cũng phải đi vòng qua anh.
Điều này khiến cho quá trình săn bắn của Lục Ngôn gặp phải chút phiền phức.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, anh định giải quyết hết đồ tể cấp cao trong vòng bảy tiếng đồng hồ.
Kết quả bây giờ đồ tể cấp cao cứ ngửi thấy mùi trên người anh là bắt đầu co giò chạy, gia tăng lượng lớn việc làm tốn công.
[ Mùi trên người cậu tạp nham quá, vừa ngửi đã biết không thuộc về riêng một vật ô nhiễm nào.
Trước kia ở Lò Sát Sinh có một đồ tể bò mắc phải bệnh bò điên do ăn trúng đồng loại bị Prion*.
Khi giá trị ô nhiễm sắp vượt qua 10.000, con bò điên kia bị Lữ Tri làm thịt.
]
Prion:
*Prion (khác với Virus) là một dạng cấu trúc protein (đạm) có sắp xếp đa cấu trúc nhiều hướng, tối thiểu có thể biến đổi thành thể đạm độc khác.
Prion gây nhiều bệnh nguy hiểm ở động vật và người, gây thoái hóa hệ thần kinh trung ương và giảm sút trí tuệ như bệnh bò điên, bệnh kuru, bệnh mất ngủ FFI ở người.
=>
Biết Lữ Tri thuê đồ tể, không ngờ đa số đồ tể cũng chỉ là heo thịt trong mắt ả mà thôi.
[ Từ đó về sau, Lò Sát Sinh đã ban hành quy định cấm sát hại đồng loại.
Tuy nhiên vẫn có một số đồ tể khát máu cảm thấy giết mỗi heo thôi thì chán quá.
]
Sử dụng thiên phú trong thời gian dài khiến cho đặc trưng nhiễu sóng xuất hiện rõ rệt trên cơ thể Lục Ngôn.
Anh nghĩ, nếu giờ mà mình bị nhân viên công tác trung tâm phòng chống ghi chép thì không chừng lại đạt được danh hiệu “Tay kéo”* linh tinh gì đấy, trở thành vật ô nhiễm cấp cao được đăng ký tại hồ sơ.
Tay kéo
Nhân vật chính trong phim Người Kéo Học Yêu (1990).
Ngay khi Lục Ngôn chuẩn bị khởi hành tìm Tông Viêm, hệ thống bỗng lên tiếng: [ Ao cá của cậu nổi lửa rồi.
]
[ 07 tìm thấy 03, đồng thời tìm được 05 và 06 nhờ vào đám ruồi nhặng định vị ở Lò Sát Sinh.
]
[ Hai người kia… một là họa sĩ chỉ quen cầm bút vẽ, một là nghiên cứu sinh chuyên ngành Động vật học, cộng lại vẫn chẳng phải đối thủ của 07, bao gồm cả 07 lúc chưa biến thành vật ô nhiễm.
Dẫu sao hồi ở trường quân đội sinh viên quốc phòng đều phải học chiến đấu quân sự như nhau hết mà.
]
[ Tuy rằng bọn họ đã từng tham gia huấn luyện của bộ Hành Động Đặc Biệt, nhưng dù sao cũng mới được thả khỏi khoang sự sống chưa lâu, kinh nghiệm chiến đấu quá ít ỏi.
]
Lục Ngôn sầm mặt: “Bọn họ đang ở đâu?”
Tiếp đó, một đốm sáng màu cam hiện lên trên bản đồ trong đầu Lục Ngôn.
Hơi xa.
……
……
07 chầm chậm nhấc một bàn tay lên, ngọn lửa màu đen cháy lên từ lòng bàn tay.
Nhạn Bắc mở tai nghe, nói với Lý Bình: “Cô dẫn theo những người khác rút lui trước về hướng Đông cách 14 km.
Bạch Thu Thực và Chu Khải Minh đang ở gần đó.”
Sau khi được nhân viên công tác sửa chữa gấp rút, tai nghe Bluetooth đã khôi phục một số tính năng cơ bản.
Giọng Lý Bình sốt sắng, thấp thoáng tiếng nức nở: “Còn ngài thì sao bây giờ? Nhạn Bắc, bây giờ ngài không nên chiến đấu đâu, xin ngài… hãy đi cùng chúng tôi đi.”
“Cậu ta sẽ không để tôi đi.”
Nói xong, Nhạn Bắc ngắt liên lạc.
Y định mặc cả với 07: “Chúng tôi sẽ theo cậu, cậu thả Tần Ác Du ra trước được không? Hoặc để tôi cõng anh ấy cho.”
07 khẽ nghiêng đầu, tỏ ra khó hiểu.
Nhạn Bắc giải thích: “Sức khỏe Giáo Hoàng kém, ở gần cậu quá sẽ dễ khiến độ bệnh biến của anh ấy vượt khỏi 100.”
Cánh bướm đã đâm xuyên ra từ xương bả vai Tần Ác Du.
Do bị bỏng nên dù đang trong trạng thái hôn mê, Giáo Hoàng vẫn đau đớn đến cau mày.
07 cân nhắc một lát, trả lời: “Không sao.”
Để cho độ bệnh biến của những thể thực nghiệm khác vượt mức 100 vốn chính là mục tiêu của 01.
Không thể hòa nhập với xã hội loài người cũng chẳng sao.
Chắc gì con người đã tồn tại được.
Từ đống đổ nát, bọn họ sẽ thành lập một quốc gia với trật tự mới.
Nghe xong câu đó, Nguyên Thần luôn im lặng nãy giờ cũng thoáng thay đổi thái độ.
Y học ngành Động vật học, loài Côn trùng, vì vậy thường xuyên tới rừng mưa giao tiếp với đủ loại động vật nhỏ.
Thật không may, trong một lần khảo sát nghiên cứu khoa học, bọn họ gặp phải ấu trùng của Phân ngành Nhiều chân đã biến thành vật ô nhiễm.
Thầy hướng dẫn của y bị đàn ấu trùng bao vây kín đặc.
Trước khi chết, thầy dốc hết sức đẩy mạnh y ra khỏi hố sâu.
Nguyên Thần may mắn thoát khỏi rừng mưa kia, tuy nhiên trứng sâu cứ mọc liên tục ở chỗ vết thương nên y bị đưa vào viện nghiên cứu số 1 tiến hành cấp cứu.
Ngày tham gia tang lễ của thầy, Nguyên Thần đã thề rằng đời này phải liều chết với vật ô nhiễm, vì thầy y trên trời còn đang nhìn y.
Dẫu ước nguyện ban đầu của những người tình nguyện là gì, thì bọn họ đều ôm mối hận chung với vật ô nhiễm.
Nếu được chọn lại, Nguyên Thần chỉ muốn làm một người bình thường.
Không có sức mạnh quá lớn lao, dĩ nhiên cũng chẳng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đến thế.
Tiếc rằng số phận chưa bao giờ cho người ta sự lựa chọn.
Nguyên Thần dừng bước chân đi về phía 07.
Y đờ người, ngẩng mặt lên.
07 vốn đã cao, từ khi biến thành vật ô nhiễm còn cao thêm nữa.
Giờ hệt như một thân cây.
Cuối cùng Nguyên Thần cũng nhận ra Tông Viêm khiến y cảm thấy quái dị ở đâu.
Ánh mắt đối phương nhìn y tựa một lòng hồ phẳng lặng, không có bất kỳ cảm xúc vui mừng phấn khích gì khi gặp lại nhau.
Tất nhiên cũng chẳng chứa đựng chút dịu dàng nào.
Vì vậy, Nguyên Thần lùi về sau một bước theo phản xạ.
Ngọn lửa màu đen lập tức bốc lên tận trời.
Không còn ánh sáng, chỉ còn nhiệt độ cực cao.
Một chiếc lông vũ vàng kim rơi xuống từ không trung, đáp đúng lên mặt Tần Ác Du.
Lông vũ này tan ra như bơ gặp nước ấm.
Ngay sau đó, một lớp màng bảo vệ nhạt màu bao bọc lấy cơ thể Tần Ác Du.
【 Thiên phú 30 – Thánh Quang 】.
Kiếm Thánh của Michael tới chiến trường trước anh ta một bước.
“Tôi đã đồng ý cho dẫn người đi chưa?”
Thánh Quang bám vào kiếm Thánh xé toạc màn trời đêm, tựa một ngọn giáo thẩm phán giáng xuống từ trời cao.
07 không hề ngẩng đầu.
Ngọn lửa màu đen bay múa quanh y, đan xen thành một cây giáo dài, đánh thẳng về phía kiếm Thánh.
Tòa nhà cao tầng đằng xa không chịu nổi sức ép quá lớn, đứt toạc như một tờ giấy.
Những khối vật liệu xây dựng rơi xuống, khiến cho những người đang ở điểm an toàn sợ đến hét lên thất thanh.
Vào giờ phút này, không chỉ ở thế giới bên trong mà ngay cả công trình kiến trúc ở thế giới bên ngoài cũng bị nứt thành những vết thấy được bằng mắt thường.
Bạch Thu Thực ẩn mình trong bóng tối không nhịn nổi mắng thẳng một tiếng: “Tôi ** ông, bất động như núi!”
Theo kế hoạch thì anh ta vốn nên nhân cơ hội đánh lén lúc 07 đánh nhau với Michael.
Bây giờ hiển nhiên chưa tới thời cơ tốt nhất.
Tuy nhiên Bạch Thu Thực không thể nào trơ mắt nhìn những người bình thường bị đất đá đập chết được.
【 Thiên phú 392 – Trọng Áp 】ra trận, chẳng qua lần này không ép xuống dưới mà hướng lên trên.
Từng tảng đá lớn bị một đôi tay vô hình đỡ lấy rồi dời sang bên cạnh, quăng cái ‘ruỳnh’ xuống.
Trên mặt đất là từng hố sâu lớn nhỏ đủ cả.
Hai vùng lửa đan chéo vào nhau, chỉ trong phút chốc bầu trời đã nhuốm màu sáng chói.
Tuy nhiên hai loại lửa này lại không ngang tài ngang sức.
Lửa đen nuốt trọn ánh vàng kim, Michael phun ra một ngụm máu, lảo đảo sắp ngã.
Bạch Thu Thực rút dao Cánh Ve, đôi cánh ve đằng sau rung lên, phát ra tiếng ‘vù vù’ nhỏ.
Anh bay xuyên qua lớp lớp ngọn lửa, gần như là khởi động phương thức tấn công tự sát.
Thoắt cái, Bạch Thu Thực bốc cháy phừng phực đã xuất hiện trước mặt Tông Viêm.
07 vẫn đang bế Tần Ác Du bằng một tay, tay khác đối phó với kiếm Thánh của Michael.
Bạch Thu Thực nở nụ cười ngông nghênh: “Chẳng lẽ lại có người cho rằng khắp khu 1 chỉ mình Đường Tầm An biết đánh nhau thật ư!?”
Anh ta cầm