Lục Ngôn đã quen với giao diện ngăn nắp xuất hiện trước mặt mình sau khi tiến vào không gian tinh thần.
Những gì trong tâm trí người khác giống như bài tập về nhà đợi anh chấm điểm sửa chữa, thế nhưng khi tiến vào tâm trí của Tông Viêm, anh không ngờ rằng mình lại rơi thẳng xuống biển rộng cuồn cuộn sóng gió.
Giữa biển khơi nổi bão, Lục Ngôn ôm một tảng băng nổi, bị nước biển đánh tơi bời, trông hết sức thê thảm.
Anh hỏi hệ thống: “Đây là…?”
[ Không gian tinh thần hiện tại của 07.
]
[ Trị số của bản thân y cũng cao hơn cậu rất nhiều.
Nói cách khác, cậu không thể nào khống chế não bộ y như với tín đồ Hải Thần Giáo.
Bây giờ mọi thứ trong não Tông Viêm đều rất lộn xộn, vô số ký ức bị đè dưới mặt biển, tựa một tảng băng phủ kín bụi.
]
Lại thêm một cơn sóng dữ nữa đánh tới, Lục Ngôn bị sóng nước dồn ép xuống đáy biển.
Từng hòm băng lớn lơ lửng trong biển.
07 nhắm chặt hai mắt, bị giam cầm tại một tảng băng trong suốt, mặt mũi tái nhợt lạ thường.
Xung quanh Lục Ngôn chỉ toàn những tảng băng như vậy.
Vô số 07 chìm nổi trong nước biển.
Hệ thống trầm giọng nói: [ Đánh thức y đi.
]
Lục Ngôn sờ tay tới dao găm bên eo mình, con dao sắc nhọn cắm thẳng vào mặt băng.
Trong sông băng, Tông Viêm ngủ say mở đôi mắt màu đỏ ra.
Trước mắt Lục Ngôn tối sầm, sau đó, anh đối diện với một trần nhà lạ lẫm.
Anh nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường, rằng bản thân không thể nhúc nhích.
Nói cách khác, anh không thể điều khiển cơ thể này.
“Anh” ngồi dậy, cầm lấy chai nước cạnh giường, rót vào miệng mình.
Lục Ngôn thấy được gương mặt của cơ thể này qua gương.
Đây là Tông Viêm.
Cảm giác này rất kỳ diệu, hệt như xem phim truyền hình từ góc nhìn thứ nhất vậy.
Tông Viêm đặt chai nước xuống, thử búng tay một phát.
Ngọn lửa đỏ rực cháy lên trên đầu ngón tay y.
Lục Ngôn nghe thấy 07 lẩm bẩm: “Thế này mà vẫn chưa được tham gia lưu diễn ảo thuật khắp thế giới ư?”
[ Nhớ thời gian lúc cậu tiến vào giấc mộng của Đường Tầm An không? Bây giờ là ngày thứ ba từ khi “Sự kiện Thiên Khải” bắt đầu.
]
Viện nghiên cứu số 1 đang được kiến tạo lại.
Chủ yếu là mấy tầng hầm dưới cùng bị tổn hại.
Những người tình nguyện như Tông Viêm toàn ở tại tầng 9 và tầng 10, không bị ảnh hưởng nhiều.
7 giờ sáng, Tông Viêm tới nhà ăn của viện nghiên cứu.
Khá ít người tới ăn sáng, Lục Ngôn vừa nhìn qua đã thấy Cố Tranh trong sảnh lớn.
Cơm canh ở nhà ăn miễn phí, hơi giống điểm tâm sáng.
Tông Viêm bưng một lượt bảy, tám lồng hấp đồ ăn.
Y ngồi xuống đối diện Cố Tranh, hỏi: “Những người khác đâu ạ?”
Cố Tranh đáp: “Nhạn Bắc xin nghỉ tham gia triển lãm tranh, Nguyên Thần theo giáo sư Kiều đi xem số liệu thực nghiệm.
Bọn Chiêm Dĩ Hàn hôm qua chơi Liên Minh Huyền Thoại 5v5 với nhau đến 3 giờ sáng.
Vẫn chưa dậy.”
Tông Viêm thoáng chần chừ: “Rồng đen mình thấy mấy ngày trước… là người ở tầng 10 kia sao ạ?”
Cố Tranh: “Ừ, tên Đường Tầm An.”
Tông Viêm nói: “Hình như em chưa gặp cậu ấy bao giờ.”
“Cậu ta trải qua quá nhiều đợt phẫu thuật nhổ trồng vật ô nhiễm, trạng thái không ổn định cho lắm.
Vả lại trước đó độ bệnh biến còn cao vượt, phản ứng thải trừ cũng khá rõ rệt.
Bây giờ bị nhốt lại, không biết có thể ổn hơn không.”
“Đáng thương thật.” Tông Viêm thở dài: “Nếu độ bệnh biến vượt quá 100 thì sẽ bị xử lý thế nào?”
Cố Tranh trả lời không chút do dự: “Chết không đau.”
Hắn vừa nói xong lời này, bầu không khí bỗng hơi đông cứng lại.
“Quá tàn nhẫn.” Tông Viêm không đành lòng: “Độ bệnh biến của cậu ấy cao vượt cũng chỉ vì cứu người thôi mà.”
“Tông Viêm à.” Cố Tranh đặt bát xuống, nói với thái độ nghiêm túc: “Không như người bình thường, chúng ta đều từng đối đầu trực tiếp với vật ô nhiễm, hẳn phải càng rõ hơn rằng vật ô nhiễm và con người là hai giống loài khác nhau.
Sau khi Thiên Khải Giả trở thành vật ô nhiễm, mặc kệ trước kia người đó là hạng người thế nào… thì giờ đây cũng đều là kẻ địch của chúng ta.”
“Vật ô nhiễm sở hữu sức mạnh vượt xa người thường, có khao khát từ tận đáy lòng với con người.
Nói cách khác, chúng đều là tội phạm giết người tiềm tàng.
Đã là tính chất bệnh lý thì không thể nghịch đảo được.”
“Nghe thì có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự lựa chọn bắt buộc để bảo vệ phần đông mọi người.
Huống hồ biến thành vật ô nhiễm rồi thì dù vẫn giữ lại chút thần trí nhất định, tư duy vẫn sẽ thay đổi.
Sự liên hệ duy nhất của chúng với xã hội loài người chỉ còn ký ức.
Thế nhưng sự dịu dàng trong ký ức ấy có thể duy trì được bao lâu? Tại khoảnh khắc biến thành vật ô nhiễm, phần thuộc về loài người của vật ô nhiễm đã chết rồi.”
“Dù là anh thì anh cũng mong rằng một ngày nào đó khi độ bệnh biến của mình vượt quá 100, em hãy coi anh như kẻ địch… chứ không phải người quen cũ.”
Cố Tranh nói một hơi rất nhiều lời.
Lục Ngôn im lặng: “Thì ra trước kia 01 nghĩ như vậy.”
[ Nếu coi tiến hóa như một cuộc chiến tranh thì những phẩm chất gây hại cho việc sinh tồn sẽ bị đào thải.
Rất rõ ràng, lúc trở thành 01, Cố Tranh đã chủ động từ bỏ lòng thấu cảm và một số thứ khác.
]
Tông Viêm nghẹn lòng đến ăn mất ngon: “Em biết rồi.
Nếu ngày nào đó độ bệnh biến của em cận kề 100 thì em sẽ nhảy xuống biển ngay lập tức.”
Ăn uống xong xuôi, y bắt đầu tham gia huấn luyện.
Thiên phú của y là Nghiệp Hỏa, nghiên cứu viên đặt ra một kế hoạch huấn luyện dài hạn dựa vào đặc tính thiên phú của y, trợ giúp y kiểm soát thiên phú mình tốt hơn.
Ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ trong lòng bàn tay y.
Vài đốm lửa rơi xuống thảm lại không đốt cháy nó mà lập tức bị hút về như nam châm.
Y rèn luyện như vậy 2 giờ mỗi ngày, lâu hơn thì không được, sẽ khiến độ bệnh biến tăng lên, nguy hiểm.
10 rưỡi sáng, Tông Viêm hoàn thành bài huấn luyện dưới sự giúp đỡ của nghiên cứu viên.
Thời gian còn lại trong ngày y được hoạt động tự do.
Tông Viêm vốn định đi dạo trên mặt đất, nhưng chân lại bước chếch về phía văn phòng Kiều Ngự.
Y mở cửa vào, xấu hổ một lát mới nói: “Giáo sư Kiều ơi, cháu thăm Đường Tầm An một lát được không ạ?”
Kiều Ngự hơi bất ngờ: “Cậu ấy không thích gặp người khác lắm, nhưng bác có thể hỏi giúp cháu.”
Nói xong, Kiều Ngự cầm điện thoại lên.
Sau đoạn nhạc chuông ngắn ngủi, điện thoại kết nối thành công.
Kiều Ngự dịu giọng nói: “Đường Tầm An.”
Tiếng đáp lại của thiếu niên vang lên từ điện thoại: “Giáo sư Kiều ạ.”
“Có người muốn gặp cháu, là người tình nguyện ở tầng 9.”
“… Cháu xin lỗi.” Đường Tầm An co mình trong tủ quần áo, tay gảy vảy đen rơi ra từ góc mặt mình: “Cháu không muốn gặp.”
Sẽ dọa người khác.
Tông Viêm cũng không kiên quyết.
Lục Ngôn trải qua một ngày như cưỡi ngựa xem hoa dưới góc nhìn của y.
Khi mở mắt ra lần nữa, lịch treo tường thể hiện thời gian đã là một tháng sau.
Tông Viêm rời giường tập thể dục buổi sáng, sau đó để bụng rỗng tới phòng y tế lấy máu.
Nghiên cứu viên rút kim tiêm khỏi cánh tay y, bỗng nhiên nói: “Tông Viêm này, hôm nay người tình nguyện ở tầng 10 rời khỏi viện nghiên cứu, cậu muốn đi xem không?”
Tông Viêm ngạc nhiên: “Sớm vậy sao?”
“Ừ.” Nghiên cứu viên nói: “Cậu ta không giống các cậu, cậu ta đến viện nghiên cứu để làm phẫu thuật dung hợp vật ô nhiễm.
Xác suất tử vong của loại phẫu thuật này rất cao, trước kia chỉ từng được tiến hành trên cơ thể động vật.
Tóm lại là coi như thành công.
Vốn dĩ người tình nguyện tầng 10 chỉ có một thiên phú thôi, giờ thành ba rồi.”
“Nếu suôn sẻ thì cậu ta sẽ gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt mới thành lập.
Mấy tháng gần đây, số án lệ bệnh ô nhiễm trên toàn thế giới tăng lên thấy rõ.
Vũ khí bình thường đã bắt đầu mất hiệu lực với vật ô nhiễm, chỉ đành cử Thiên Khải Giả đi thử xem sao.”
“Đường Tầm An mà thành công sẽ chứng minh rằng hướng thực nghiệm của chúng ta không thành vấn đề…”
“Các cậu là người chấp hành ‘Kế hoạch Mồi Lửa’, cũng là… hy vọng của tương lai.”
Nhân viên nghiên cứu lẩm bẩm.
Tông Viêm lặng lẽ siết chặt nắm tay: “Tôi đã rõ.”
Lần tỉnh lại tiếp theo, Lục Ngôn nhìn lướt qua thời gian trên lịch tường theo thói quen.
Mặt tường màu cà phê nhạt ban đầu giờ đã biến thành màu trắng lạnh lẽo của kim loại.
Không biết có phải ảo giác của anh không, ánh đèn xung quanh cũng tối hơn rất nhiều.
[ Giờ là 31 năm sau.
3 năm trước, giáo sư Kiều tuổi già sức yếu, qua đời tại bệnh viện… Qua một loại trận chiến đoạt quyền, viện trưởng hiện giờ đã thành Công Duy Bân.
Đội nhóm cũ của giáo sư Kiều trốn đi, thành lập viện nghiên cứu số 3.
]
[ Viện nghiên cứu số 3 xin mang theo thể thực nghiệm nhưng bị bác bỏ.
Năm nay là năm đầu tiên của ‘Kế hoạch Tạo Thần’.
]
Tông Viêm dậy sớm, bị dẫn vào văn phòng tham gia họp.
“Đây là nghiên cứu viên mới của cậu, tên Nhậm Hiêm.” Thái độ Công Duy Bân hòa nhã: “Giáo sư Sử đã cao tuổi, không thể tiếp tục gánh vác trọng trách nghiên cứ cơ thể cậu.
Cậu yên tâm, mặc dù Nhậm Hiên còn trẻ nhưng cậu ấy chính là học sinh xuất sắc nhất của tôi đấy.”
Lục Ngôn nhíu mày: “Tôi đã gặp người này.”
Lần trước ở thành phố P, khi sắp xuất phát tới Vườn Lạc Xuyên, anh từng gặp Nhậm Hiên một lần rồi.
Khi ấy, Nhậm Hiên đã làm nghiên cứu viên của Tông Viêm được rất nhiều năm.
Về sau, Nhậm Hiên nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà cao tầng ở thành phố P, nghiên cứu viên của Tông Viêm chuyển thành Ngụy Thành Võ.
Do không chịu nổi thiên phú Nói Mê, Ngụy Thành Võ cũng nhảy lầu tự sát nốt.
Vẻ mặt Nhậm Hiên hơi thẹn thùng, xen lẫn chút kích động: “Chào ngài Tông Viêm ạ.
Tôi đã nghe về ngài từ rất lâu rồi.
Trước kia tôi cũng từng làm trợ thủ của giáo sư Sử, ngài yên tâm, tôi sẽ lập ra phương án cải tạo phù hợp nhất cho ngài.”
Tông Viêm im lặng một lát, vươn tay ra: “Chào cậu.”
Mọi sự thay đổi đều diễn ra một cách lặng lẽ, và không phải chỉ một lần là xong.
Ban đầu chỉ có thời gian huấn luyện dài hơn.
Về sau đặc trưng nhiễu sóng xuất hiện rõ rệt ở một số người tình nguyện nên lại giảm bớt thời gian ra ngoài của mọi người.
Tiếp nữa, xảy ra vụ việc Thiên Khải Giả của viện nghiên cứu số 1 vô tình gây thương tích cho người khác.
6 nghiên cứu viên đã tử vong trong vụ việc này, do đó người tình nguyện bị hạn chế hoạt động tự do.
Phương án cải tạo của Nhậm Hiên khá là hiền hòa, vì vậy dần không theo kịp tiến độ của những người khác.
Tông Viêm tỉnh dậy từ quãng thời gian hôn mê ngắn ngủi.
Trước đó y phải thay một khúc xương sườn, hơi đau.
Y nghe thấy tiếng răn dạy nghiêm khắc của Công Duy Bân cách một bức tường.
— “Cậu biết tình hình bên ngoài bây giờ nguy cấp đến mức nào rồi không?! Số người chết vì vật ô nhiễm mỗi ngày luôn đến hơn 100.000 đấy!”
— “Giá trị ngưỡng linh lực của thể thực nghiệm ở các tổ nhỏ thực nghiệm khác đều đạt