Chuyển ngữ: Trầm Yên
.........................................................!
Sắc trời dần hửng sáng, ánh lên một vầng sáng trắng.
Lục Ngôn không ngủ suốt đêm nhưng tinh thần vẫn khá ổn.
Dù sao cũng là loài người đã trải qua tiến hóa, bây giờ anh chỉ cần ngủ 4 tiếng mỗi ngày là đủ nạp năng lượng cho cả ngày.
Anh không khỏi thổn thức, nếu thức tỉnh vào những năm học cấp 3 thì đã không đến nỗi thi được có 727 điểm.
[ Ây dà, hai vật ô nhiễm cấp A ở vườn đều tỉnh rồi.
Ồn ào quá thể.
]
Nấm độc màu trắng trên mặt đất bắt đầu chuyển sang màu đỏ, phóng ra từng đợt bào tử.
Bột phấn nhỏ li ti nổ tung giữa không trung, hoàn thành một lần lan truyền.
Gió sẽ thổi nguồn ô nhiễm đi rất xa.
Giá trị ô nhiễm của những bào tử phấn này rất thấp, về cơ bản đều vô dụng với Thiên Khải Giả, nhưng với người thường thì đây vẫn là trí mạng.
Lục Ngôn lấy dụng cụ phun thuốc trừ sâu mang theo bên người ra, phun lên trên đó.
Một mảng nấm xung quanh lập tức héo rụi, để lộ nửa bộ xương khô vùi mình trong đất.
Về sau khu đất này sẽ không thể mọc lên bất kỳ ngọn cỏ nào trong một thời gian dài, nhưng cũng hết cách rồi.
Nhân loại sợ bệnh ô nhiễm, không muốn trở thành người nhiễu sóng, vậy chỉ đành hy sinh môi trường tự nhiên để phòng chống ô nhiễm thôi; còn đối với vật ô nhiễm mà nói, hành động của nhân loại lại là xâm phạm nơi làm tổ của chúng.
Đây vốn chính là mâu thuẫn khó mà điều hòa được.
Nhưng khi giết chết những cụm nấm này, Lục Ngôn không thấy áy náy là bao.
Bởi vì anh vẫn là người, còn đang hưởng thụ thành quả của những người đi trước, không làm ra được hành động ăn cháo đá bát kia.
Hệ thống khen ngợi anh: [ Ký chủ quả là không quên sơ tâm, kiên định với mục tiêu của mình.
]
Trên đường thu hồi giáo đồ tà giáo, anh vẫn không quên chức vụ nghề nghiệp của mình, làm một công nhân phun thuốc trừ sâu cẩn thận tận tụy.
Kỳ này có một học viên hệ Phụ Trợ thức tỉnh thiên phú "Sóng Siêu Âm", chức năng khá giống radio, có thể truyền tần số âm thanh người thường không nghe thấy đi rất xa, sau đó được các Thiên Khải Giả khác tiếp nhận.
Học viên này cũng từng thử tới bên cạnh khu ô nhiễm xin sự giúp đỡ từ bên ngoài, chỉ là tạm vẫn chưa nhận được hồi âm.
Không biết tình hình bên ngoài sao rồi.
Tóm lại, sau khi tin tức được truyền đi, không cần Lục Ngôn ra tay, 8 điểm sáng trên bản đồ đã lục tục vụt tắt.
Bắn chết tín đồ cuối cùng, thuốc trấn định trong túi Lục Ngôn đã cạn tới đáy.
Anh sợ bây giờ mình ợ một tiếng thôi cũng ra toàn mùi bạc hà.
E rằng khóa học sinh Đường Tầm An dẫn dắt lần này rất nhanh sẽ biến từ xác suất tử vong thấp nhất thành tỉ lệ tử vong cao nhất.
Anh nhìn đồng hồ, thời gian đang là 9 rưỡi sáng.
[ Tốt quá rồi, chờ tồn tại kia tỉnh ngủ sẽ nhanh chóng phát hiện bản thân vì ngủ nướng mà bỏ lỡ cơ hội Thần Hàng cuối cùng cho mà xem.
]
[ Dù là vật ô nhiễm cấp S thì cũng chẳng thể không chút lỗi lầm, nắm chắc thắng lợi mãi.
Tôi thích nhìn dáng vẻ mấy thứ này nổi khùng vô ích sau khi lật xe nhất đấy! Chết cười, cho rằng mình là thần thật sao? Lúc uống rượu nốc thêm Cephalosporin cũng không say thành nông nỗi này đâu.
]
*Sau khi uống rượu không thể dùng chất kháng sinh (ví dụ như Cephalosporin), sẽ gây phản ứng disulfiram (thể hiện cụ thể ở sắc mặt ửng đỏ, tay chân mất sức, choáng váng, đau đầu, tim đập nhanh, đổ mồ hôi, nôn mửa, đau tức ngực, huyết áp thấp, khó thở, mạch đập yếu dần đến biến mất, hôn mê,...vv)
"Ta cứ tưởng mi mong nhân loại sớm bị diệt sạch lắm cơ."
Hệ thống: [ Tính cách của chúng ta bổ trợ cho nhau, ký chủ à.
]
Lục Ngôn chờ chút ngọt cuối cùng trong miệng tan đi, hỏi: "Bây giờ phải làm gì?"
[ Tới vườn cây cứu người.
Huấn luyện viên trưởng nhà các cậu thảm lắm rồi, trước sau đều là địch.
] Giọng điệu của hệ thống hệt một cụ ông đang tản bộ.
[ Đừng hoảng, nếu nó có thể ra khỏi Thần Quốc thì đã ra từ lâu rồi.
Cùng lắm chỉ khiến độ bệnh biến trên người cậu tăng chút thôi, những vấn đề khác không lớn.
]
"Cứu người...? Cứu thế nào?" Thậm chí Lục Ngôn còn cảm nhận được sự khiếp sợ: "Bên trong có đến mấy vật ô nhiễm độ bệnh biến vài ngàn, Thiên Khải Giả cấp S còn bó tay hết cách thì tôi phải cứu kiểu gì chứ?"
[ Hai bọn họ cùng tiến vào.
Dựa theo kế hoạch là Đường Tầm An mở đường, sau khi đến trung tâm vườn cây, 07 sẽ phóng Nghiệp Hỏa, hủy diệt những cây nấm nhỏ có thể gây ảo giác trên mặt đất, đồng thời làm hư hại rễ cây đa.
Tiếp đó là Đường Tầm An giải quyết cây đa...!]
[ Nhưng trước khi 07 được đưa tới, nghiên cứu viên của y đã tách thiên phú Nghiệp Hỏa này ra khỏi người y.
Vì 07 bị cắt mất một phần não nên y không nhớ rõ, vẫn cho rằng mình còn nó.
]
[ Do vậy hiện tại 07 chỉ là một phế vật mang theo Nhiễu Tín Hiệu...!thậm chí còn không phải người đẹp.
]
[ Nếu không xảy ra điều gì bất ngờ thì hẳn huấn luyện viên trưởng của các cậu vẫn đang vật lộn với vật ô nhiễm vô hình trong ảo cảnh.
Cậu chỉ cần đánh thức hắn là đủ rồi.
]
"Mặc dù mi nói rất nhẹ nhàng, nhưng ta cứ luôn cảm thấy sẽ chẳng quá nhẹ nhàng."
Lục Ngôn đã quen với BUFF cẩm lý ngược hướng của mình.
Bạn nói anh may mắn thì lần nào ra ngoài anh cũng sẽ gặp phải mấy chuyện kiểu này.
Còn nói xui xẻo thì những người khác gặp chuyện này đã chết từ lâu, mà giờ anh vẫn tung tăng nhảy nhót.
Giá trị ngưỡng linh lực còn sắp đạt tới 2000.
[ Chỉ cần cậu dán miếng giấy da người ở đồng hồ quả quýt kia lên mình, vật ô nhiễm sẽ không phát động tấn công với cậu.
Bọn chúng sẽ cho rằng cậu là cứu binh do Thần Quốc điều tới...!Yên tâm, chỉ cần cậu không tin giáo thì giấy da người sẽ vô dụng với cậu, chẳng qua làm vậy sẽ bị Thánh Thần thấy.
]
Lục Ngôn lấy giấy da người khỏi đồng hồ quả quýt.
Cỡ hai tấc*(20cm), hình thái của hình xăm đen nhánh trên đó dường như đã thay đổi đôi chút, rất quái dị.
Anh rề rà chưa hành động.
Hệ thống hỏi: [ Cậu lại nghi ngờ tôi đấy à? Biết nghi ngờ là tốt...!nhưng ký chủ à, cậu có thể tin tưởng tôi vĩnh viễn.
Đôi mắt sẽ lừa cậu, ký ức sẽ lừa cậu, nhưng tôi thì không.
]
[ Tôi không phải sinh vật gì, cũng không phải thần linh.
Tôi chính là thiên phú của cậu.
Cậu có thể sử dụng tôi như một cuốn sách tham khảo, giống bách khoa Baidu, thậm chí không cần lo sẽ dính lỗi.
Bởi vì bản thân tôi chính là chân lý không gì không biết.
]
"Được." Lục Ngôn dán miếng giấy da người lên mu bàn tay trái của mình.
Cá vua ký sinh trong cơ thể như bị bỏng tới, phẫn nộ tay đấm chân đá với nó, mu bàn tay Lục Ngôn nổi lên một đống cục u lớn nhỏ khác nhau.
Giấy da người trên mu bàn tay như sống dậy, chỉ số thông minh của nó cao hơn hẳn cá vua rõ rệt, không nghênh chiến trực diện mà chỉ lẳng lặng bao trùm ngoài làn da của Lục Ngôn.
Thậm chí nó còn muốn che cả chiếc miệng trong lòng bàn tay Lục Ngôn, nhưng rất nhanh đã bị xé rách mất một đoạn.
Nhanh chóng dung hợp thành công.
Lục Ngôn ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía bầu trời bị tán cây che mất hơn nửa.
Trong hư không, dường như có thần linh mở mắt ra liếc nhìn anh.
Toàn bộ cơ thể Lục Ngôn ngay lập tức trở nên mất kiểm soát, tiến vào trạng thái đề phòng, vảy cá trên người cũng xông ra.
May mà cảm giác bị nhìn chằm chằm này không kéo dài quá lâu.
Lục Ngôn nhìn mu bàn tay của mình.
Giấy da người dính chặt vào da anh, dung hợp hoàn toàn, tuy hai mà một.
Hình xăm trên đó như thể mọc ra từ thịt, vô cùng sống động.
[ Chúc mừng ký chủ đạt được đạo cụ linh năng đặc biệt - Giáo dẫn Cực Lạc Giáo.
]
[ Đây là một tờ giấy thông hành để tới thế giới cực lạc, dĩ nhiên không chỉ gồm "Miền Cực Lạc an yên" trong thế giới tinh thần kia.
]
[ Năm đó khi thực hiện "Hành động Thần Quốc", hai vị Thiên Khải Giả cấp A ở đảo phía đông đã tuân theo chỉ thị của viện nghiên cứu số 1, tự sát tại đó, sau khi tử vong trở thành vật ô nhiễm vô thức - Sương Mù Biển.
Cụm sương mù này bao vây Thần Quốc, ngăn cản nó lan rộng, đồng thời đại diện cho việc bỏ rơi hoàn toàn mấy triệu người trên đảo.
]
[ Hy sinh phần nhỏ số người, cứu vớt phần lớn số người.
Đây luôn là tôn chỉ hàng đầu của viện nghiên cứu số 1.
]
[ Giáo dẫn của Cực Lạc Giáo có thể giúp cậu sử dụng thiên phú 99 - Nhập Mộng, nhưng xác suất thành công sẽ giảm xuống theo số lần sử dụng.
Dù gì cậu cũng không có thiên phú này.
]
Lục Ngôn nhìn chằm chằm hình xăm kia một lúc lâu: "...!Xem ra ta không thể không mua thêm một chiếc găng tay rồi."
Trước kia thỉnh thoảng cá vua sẽ không nghe lời, tách miệng ra trong lòng bàn tay mình.
Lúc ấy Lục Ngôn từng tính đến chuyện sẽ mua găng tay đeo lên.
Nhưng về sau cá vua đã nhận sai với anh, tỏ vẻ bản thân sẽ không làm bậy nữa, Lục Ngôn mới từ bỏ ý định.
Chỉ có điều hình xăm trên mu bàn tay này hiển nhiên không cách nào biến mất được, anh không muốn bị người ta quy thành giáo đồ tà giáo sớm như vậy.
[ Vấn đề không lớn, cậu không muốn thì sau khi xong chuyện cắt thẳng xuống là được.
Thậm chí cậu còn có thể thực hiện phẫu thuật cắt da ở tay trái bằng tay phải.
Tôi tin tưởng vào kỹ thuật của cậu, bác sĩ Lục ạ! ] Hệ thống cổ vũ bằng giọng điệu rất nhiệt tình.
Lục Ngôn: "......"
Anh cảm thấy mình đã hy sinh để cứu vớt thế giới nhiều lắm rồi.
*
Hệ thống nói rằng chỉ cần dán miếng da người này lên là vật ô nhiễm trong vườn sẽ không quần ẩu anh.
Nhưng suy cho cùng, mạng này chỉ có một, trước khi tiến vào khu ô nhiễm màu cam tiếng xấu truyền xa, Lục Ngôn vẫn tìm một vật ô nhiễm thử nghiệm.
Anh tìm thấy một người thực vật đang cắm rễ ven đường, rạch hờ tay mình, một giọt máu đỏ tươi đọng ra, mượt mà sáng bóng như hạt ngọc.
Mặt người xuất hiện trên thân cây, người cây chảy nước miếng tham lam, lại không dám vươn cành về phía trước dù