Lục Ngôn không có loại thiên phú tên Lực Tương Tác này, nhưng anh đẹp.
Sẽ có sự chênh lệch giữa một người đẹp và một người bình thường lúc cùng mềm giọng nói nhẹ, kể cả khi anh không có thiên phú Lực Tương Tác thì hiệu quả cũng không khác là bao.
Thời Đại học, Lục Ngôn từng giải phẫu rất nhiều thỏ.
Anh biết rõ phải làm thế nào mới an ủi được một động vật nhỏ đang khiếp đảm sợ hãi.
Xét thấy không tiện xoa đầu phái nam, Lục Ngôn chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
Tiếng hít thở nặng nề của Đường Tầm An từ từ dịu xuống, nét mặt căng chặt cũng dần thả lỏng.
Hắn thu móng vuốt, nhưng chưa nơi lỏng cảnh giác.
Hắn lui về góc tường, đuôi rồng thô dài cuộn tròn quanh người.
Mặc kệ đang mất thị lực, ánh mắt hắn hướng về phía Lục Ngôn vẫn tràn ngập đề phòng.
Sau camera, những nhân viên công tác đều như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
"Thật tốt quá.
Quả nhiên Đường vẫn còn giữ lại lý trí và ý thức của nhân loại." Catherine rút giấy lau nước mắt nơi khóe mắt: "Vậy là tôi có thể yên tâm rời khỏi viện nghiên cứu rồi."
"Hiện tượng tấn công người khác lúc trước hẳn do phản ứng đào thải sau phẫu thuật kích thích tới." Giáo sư Ngô lên tiếng: "Bây giờ độ bệnh biến của Đường Tầm An vẫn rất cao, có thể chờ sau khi dung hợp kết thúc hoàn toàn hãy tiến hành quan sát tiếp."
Giữa nhóm nghiên cứu viên không thấy mặt mũi, một giáo sư tên Công Duy Bân có gương mặt bỗng trở nên thu hút ánh nhìn của người khác lạ thường.
Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, thoáng trông hơi âm u nghiêm túc, móng tay bị cắn đến ngắn ngủn, không biết do thiếu vitamin hay nguyên nhân nào khác mà đôi tay hơi nứt nẻ.
Công Duy Bân lạnh lùng nói: "Đừng vui mừng quá sớm.
Ai biết loại kết hợp giữa người và vật ô nhiễm này cuối cùng sẽ biến thành thứ quỷ gì? Kết quả của rất nhiều thực nghiệm phải được chứng minh qua thời gian."
Nếu Lục Ngôn ở đây có lẽ sẽ khiếp sợ.
Khi tham gia khóa huấn luyện nhân viên mới nhận chức ở tổng bộ, anh từng nghe loáng thoáng rằng viện trưởng viện nghiên cứu hiện tại tên là Công Duy Bân.
Lời ông ta nói khiến giáo sư Catherine nhíu mày, hơi khó chịu: "Chúng ta cũng đâu tiến hành thực nghiệm, chúng ta là những người trợ giúp, trợ giúp Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu đạt được sức mạnh ngày một lớn hơn."
Công Duy Bân chỉ cười, không trả lời câu này mà nói về chủ đề của mình: "Gần đây tôi phát hiện ra rằng nhổ gen của loài chó trồng lên cơ thể người sẽ khiến người hợp thành có thêm tính trung thành như chó..."
"Tôi sẽ không tán thành chủ đề nghiên cứu của cậu." Catherine nhíu mày.
Giáo sư Ngô thấy bầu không khí bắt đầu không ổn, vội vàng ngắt lời: "Được rồi được rồi.
Đường Tầm An không phải chết không đau chính là chuyện vui, nghiêm túc như vậy làm gì, hôm nay chúng ta cũng không nói chuyện công việc mà.
Chủ nhiệm Kiều đâu?"
"Không biết.
Nghe nói là ra ngoài có việc."
*
Lần tiến hóa đầu tiên có lẽ đã được trời cao lựa chọn, trong các phần tử trí thức, tỉ lệ thức tỉnh thành Thiên Khải Giả cao hơn bình thường nhiều.
Dụ Hàn Khê - bạn thân của Kiều Ngự cũng là một trong số đó.
Ông có năng lực thiên phú Biết Trước.
Dụ Hàn Khê trăm phần trăm cũng thuộc tuýp người cuồng công việc.
Do tới tận khi mất đi năng lực sinh con vẫn chưa kết hôn nên hai năm trước ông đã tới cô nhi viện nhận nuôi một bé gái, đặt tên là Dụ Tri Tri.
Cô bé này ngây dại bẩm sinh, nhưng vẻ ngoài lại rất đáng yêu.
Giáo sư Dụ coi cô bé như con mình, sợ mình chết rồi không ai chăm sóc con, ông còn mở riêng một quỹ hội.
(*Quỹ hội là tổ chức pháp nhân được thành lập dựa theo các quy định điều lệ, nhằm mục đích làm từ thiện phi lợi nhuận, thông qua sự quyên góp của các thể nhân, pháp nhân và các tổ chức khác.)
Bởi cả hai đều bận rộn công việc nên khi gặp vấn đề thường chỉ trao đổi qua phần mềm chat.
Nhưng riêng lần này, Dụ Hàn Khê khăng khăng yêu cầu Kiều Ngự tới nhà ông.
Vậy nên Kiều Ngự đã tới.
Vừa trông thấy Dụ Hàn Khê, Kiều Ngự lập tức hiểu rõ tại sao đối phương nhất quyết muốn mình phải tới.
Dáng vẻ của Dụ Hàn Khê...!hơi đáng sợ.
Làn da trên mặt ông ấy tróc ra, tóc đã rụng sạch, mạch máu căng phồng, tơ máu đỏ tươi không ngừng rỉ ra từ mao mạch, cực kỳ giống người bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng.
"Anh thế này là...?!" Kiều Ngự từng gặp không ít trường hợp lớn, nhưng khi cảnh này xảy đến trên người thân thiết gần gũi với mình, ông vẫn khó mà giữ nổi bình tĩnh: "...!Sao lại thành như vậy?"
Dụ Hàn Khê cười tự giễu: "Sử dụng thiên phú quá độ, nếu dự đoán không sai thì anh sắp chết rồi."
"Anh làm gì mà sử dụng thiên phú quá độ?"
Dụ Hàn Khê ho khan hai tiếng, khạc ra vài vụn phổi và vụn lá lách: "Anh không làm gì cả, anh chỉ mơ một giấc."
"Anh chỉ kịp nói cho cậu thôi...!Kiều Ngự à." Trên mặt Dụ Hàn Khê là sự mỏi mệt khôn cùng: "Trong giấc mơ, anh thấy toàn thân Tri Tri bắt đầu sáng lên.
Anh tới gần nguồn sáng kia, cảm giác được thiên phú của mình mất tác dụng...!Không, không phải mất tác dụng, mà là anh quay về trạng thái trước tai biến."
"Anh rất ngạc nhiên, dẫn theo Tri Tri muốn tới tìm cậu.
Trên đường gặp Tường Oán Niệm, sau khi tường đó được Tri Tri chiếu sáng, nó đã trở lại thành bức tường bình thường..."
"Trên đường còn có rất nhiều vật ô nhiễm.
Chúng đều quay về trạng thái trước tai biến.
Nhưng...!số lượng những vật ô nhiễm này quá nhiều, chúng như điên hết với nhau, không ngừng phát động tấn công với Tri Tri.
Ánh sáng trên người Tri Tri càng ngày càng tối đi, càng ngày càng tối...!Anh muốn bảo vệ con bé, nhưng con bé vẫn lụi tắt trong lòng anh.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới kia lập tức bị ô nhiễm nuốt chửng."
Máu và nước mắt đan xen trên gương mặt Dụ Hàn Khê, đã che mờ tầm mắt: "Sau đó anh tỉnh...!Cậu còn nhớ suy luận lúc đầu của chúng ta không?"
Nội tâm Kiều Ngự chấn động: "...!Đã có ô nhiễm, ắt sẽ có thanh lọc."
"Đúng vậy, độ bệnh biến của anh sắp vượt 100 rồi.
Nhưng anh không muốn trở thành thứ đó, chờ cậu đi anh sẽ tự mình chấm dứt." Giọng điệu Dụ Hàn Khê nhẹ tênh như đang tán gẫu chuyện trong nhà với ông: "Tri Tri đành làm ơn cậu vậy."
"Vâng."
Giọng Kiều Ngự kiên định, nhiều hơn là sự buồn đau khó mà miêu tả.
Dụ Hàn Khê quay đầu, vẫy tay với cô bé đang lẳng lặng quan sát tất cả trên tầng: "Tri Tri qua đây con.
Cha không thể tận mắt thấy con trưởng thành.
Sau này phải nghe lời chú Kiều Ngự con nhé."
*
Viện nghiên cứu số 1 có thêm một bé gái.
Vừa không phải Thiên Khải Giả tới tiếp nhận cải tạo, vừa không phải nhà nghiên cứu.
Nghe nói là con gái duy nhất của bạn thân chủ nhiệm Kiều.
Bạn thân ông đột ngột xuất huyết não qua đời, không ai chăm sóc con gái ông ấy, giáo sư Kiều đành phải dẫn cô bé tới chỗ mình.
Lập luận này không khỏi khiến người ta đắn đo cân nhắc.
Bởi vì làm nghiên cứu khoa học tới trình độ của bọn họ rồi thì không còn chuyện thiếu tiền nữa.
Huống hồ nơi đây đâu đâu cũng là máy móc, nào muôn màu muôn vẻ như thế giới bên ngoài.
Nhưng Dụ Tri Tri lại điềm tĩnh lạ thường, không khóc cũng không quấy.
Khi Kiều Ngự viết báo cáo thực nghiệm, cô bé chỉ yên lặng ngồi một bên vẽ tranh, hoặc chơi game Tetris trên máy chơi game pixel.
Dụ Tri Tri vẽ tranh bằng những nét bút đơn giản của nhi đồng, sử dụng những gam màu tươi sáng, trông rất ra dáng một bạn nhỏ có tài năng.
Chủ nhiệm Kiều ở viện nghiên cứu trước giờ luôn nói một không nói hai, hơn nữa Dụ Tri Tri cũng không gây rối nên mọi người đều ngầm chấp nhận sự tồn tại của cô bé.
Có vài nhà nghiên cứu lòng tràn tình thương của mẹ, sau khi tan làm thậm chí còn đi mua ít váy vóc xinh đẹp cho Dụ Tri Tri mặc.
......
......
Chuyện xảy ra ở những nơi khác tầng 10 đều tạm không liên quan tới Lục Ngôn.
Công việc của anh là phụ trách ghi chép tình huống cơ thể Đường Tầm An hàng ngày...!và đút cơm.
Mặc dù Thiên Khải Giả không cần ăn ngủ cho lắm, nhưng không ăn không uống trong thời gian dài thì cơ thể cũng sẽ gặp sự cố.
Thể hiện ở sự thoái hóa cơ quan.
May mà bên cạnh phòng ngủ của Đường Tầm An chính là phòng ở của Lục Ngôn và phòng bếp.
Lục Ngôn thà gọi phòng ở của mình là phòng bảo mẫu.
Không biết có phải vì không gian còn lại dưới tầng hầm không đủ để sửa chữa hay không, diện tích nơi anh ở chỉ bằng một phòng ký túc xá sáu người ── nhưng bên cạnh phòng anh lại có phòng trò chơi rất rộng rãi.
Nói một cách trực quan, nơi ở của Lục Ngôn còn không lớn bằng phòng tắm có bồn tắm riêng của Đường Tầm An.
Có lẽ lúc tu sửa không ai nghĩ rằng ngoại trừ Đường Tầm An sẽ có người khác ở lâu tại đây.
May là Lục Ngôn ở một mình, miễn cưỡng vượt qua được.
Dưới yêu cầu của Lục Ngôn, hàng ngày đều sẽ có nhân viên công tác đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến cửa thang máy.
Buổi sáng Lục Ngôn mở bốn lớp cửa ra ngoài, lấy nguyên liệu xong lại đóng cửa trở về.
Quãng đường chưa tới 500 mét nhưng phải tốn tận nửa tiếng để thực hiện xong 16 lần kiểm tra.
Nấu cơm là một trong số ít những sở thích của anh.
Bữa trưa hôm nay có canh thịt viên cà chua và thịt xào ớt xanh.
Gừng thái chỉ tỏi băm nhỏ, phi qua dầu nóng, mùi thơm rất hấp dẫn.
Anh đặt đồ ăn đã xào xong lên bàn, thoáng phát hiện có người gẩy cửa phòng bếp nhìn mình qua khe hở.
Khi anh quay đầu, ngoài cửa lại trống trơn.
Tầng này ngoại trừ anh và Đường Tầm An thì hình như cũng không còn ai khác.
Anh bưng đồ ăn đặt lên bàn, nghĩ một lát, sau đó tới gõ cửa phòng ngủ: "Tỉnh rồi sao? Muốn ra ăn cơm không?"
Không ai đáp lại.
Nhưng khi Lục Ngôn ngủ xong giấc trưa dậy, chuẩn bị đứng lên bỏ bát vào máy rửa thì lại phát hiện bát đĩa trên bàn đã trống trơn.
Nấu cơm cho một người hay hai người nghe vẻ cũng không khác gì nhau.
Lục Ngôn có thói quen dọn món ăn trên bàn ra các đĩa khác nhau, cũng quen ngủ một giấc dậy rồi mới rửa bát đĩa.
Đến ngày thứ năm, bạn cùng phòng nhiều ngày không gặp của anh cuối cùng cũng ra khỏi phòng ngủ, lẳng lặng ngồi xuống trước bàn ăn.
Thân hình Đường Tầm An không biến hóa nhiều, chỉ có điều vẫn chưa thể thu cánh rồng và đuôi rồng đằng sau vào, rất tốn diện tích, trông có vẻ mập mạp lạ thường.
Lục Ngôn chuẩn bị một đôi đũa cho hắn, nhưng hiển nhiên đôi tay nhiễu sóng rõ rệt của hắn đã không còn cầm được thứ này.
Đồ ăn được kẹp lên, không quá ba giây sau lại rơi xuống bàn.
Chẳng qua tính tình Đường Tầm An khá cứng cỏi ương ngạnh, có thể vì muốn thể hiện mặt "con người" trước Lục Ngôn nên dù đánh đâu bại đấy, hắn vẫn kiên trì sử dụng đũa ăn cơm, nóng nảy đến đỏ cả mắt.
Tơ máu đỏ lan rộng trên tròng mắt màu trắng, trông vừa khủng khiếp vừa dữ tợn.
Lục Ngôn buông đũa xuống, im lặng một lát, rồi nói: "Để tôi đi."
Vì vậy, Đường Tầm An ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Răng