Rất nhiều năm về trước, Lò Sát Sinh là một khu vực loạn lạc, không có trật tự nền nếp gì.
Nắm đấm của ai lớn thì kẻ đó chính là trùm.
Heo thịt các đồ tể dày công tìm được cũng thường xuyên bị đồng hành ăn vụng lúc nửa đêm.
Đồ tể đầu heo vốn cảm thấy sự hỗn loạn này sẽ kéo dài tới tận ngày nó bị làm thành thịt kho tàu, mãi tới khi người phụ nữ tên Lữ Tri kia đến.
Trước khi biến thành vật ô nhiễm, hình như người phụ nữ này là cái gì mà ngôi sao trong giới, kẻ thắng thời đại mới, sự nghiệp thành công.
Thành vật ô nhiễm rồi Lữ Tri cũng không cam lòng yếu thế.
Đầu tiên là bắt tay ngang dọc hợp tác, tích hợp thị trường thịt heo tại thành phố X, sau đó mở xưởng gia công thịt heo thời đại mới ở tỉnh Sơn Nam, vứt bỏ phương pháp giết mổ lợn thủ công trong quá khứ.
Bây giờ phạm vi nghiệp vụ đã trải rộng khắp năm lục địa và bảy đại dương.
Các đồ tể ở Lò Sát Sinh ban đầu cũng vì không đánh thắng Lữ Tri mà bị bắt trở thành công nhân.
Từ đây có thể thấy cơ hội luôn dành cho những vật ô nhiễm đã có sự chuẩn bị.
Vật ô nhiễm thiếu hụt tri thức chỉ sống được tại tầng chót của xã hội thôi.
Trước kia các đồ tể đều rất tự do.
Bây giờ thì phải làm việc đầy đủ từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối, làm cả năm không nghỉ phép.
May mà tiền lương hàng tháng cao, thỉnh thoảng còn có phí tăng ca.
Phương thức đặt đơn qua hòm thư đã lạc hậu từ lâu.
Khoảng thời gian trước, bà chủ Lữ đi một chuyến tới thành phố K, nói rằng phát hiện ra một hạt giống tốt.
Mọi người đều cho rằng ả sẽ dẫn đồ tể mới về, nào ngờ ả lại mang về một tảo người.
Đời trước tảo người này là lập trình viên, sau khi tới thành phố X đã tăng ca nghiên cứu phát minh ra APP Lò Sát Sinh.
Bây giờ các khách hàng chỉ cần đặt đơn trên điện thoại là sẽ nhận được thịt heo tươi sống.
Do Lò Sát Sinh thiếu thốn đồ tể nên Lữ Tri còn liên lạc riêng với đảo chủ đảo Phù Không*(đảo nổi trên trời), thuê một số người chim về làm nhân viên chuyển phát nhanh cho Lò Sát Sinh.
Dù rằng thời đại đang dần dần tiến bộ, song vẫn có vài khách quen chưa thích nghi được, đặc biệt là đám biến thành từ động vật kia.
Đến bây giờ rất nhiều vật ô nhiễm vẫn chưa học được cách sử dụng điện thoại di động.
Vì vậy phương thức đặt hàng qua hòm thư vẫn được giữ lại.
Rà quét hòm thư xong sẽ gửi đơn đặt hàng tới tay đồ tể có trình độ tương ứng với mức độ nhu cầu của khách hàng.
Chỗ tốt của đặt hàng bằng hòm thư chính là không phải lo khách hàng không trả thù lao, bởi đã có luật lệ ràng buộc.
Từ khi trở thành nô lệ tư bản, các đồ tể không cần nhìn trời ăn cơm nữa, tất cả chuyển thành đi làm và tan tầm đúng giờ, lĩnh lương hàng tháng.
Đồ tể muốn kiếm thêm chút tiền trợ cấp gia đình thì chỉ còn cách tới xí nghiệp công nhân Lò Sát Sinh đoạt đơn trên app.
Đồ tể đầu heo là một con heo thật thà.
Do chịu thiệt về mặt tri thức nên nó luôn không đoạt đơn thắng các đồ tể khác.
Trước khi đơn hàng của Lục Ngôn tới, đã ba tháng nay nó chưa mở hàng.
Nói tới đây, đồ tể đầu heo giận dữ: “Trong toàn bộ các đồ tể mở cửa hàng chỉ có mình tôi tiến hóa từ heo ăn cám công nghiệp! Những người khác không phải con người thì cũng là báo hổ trong núi.
Bọn họ toàn cười nhạo sau lưng tôi, nói tôi mở cửa hàng kiểu gì cũng chịu thiệt, rằng là heo vốn đã ngu sẵn.
Nếu không nhờ bà chủ lật tẩy thì tôi đã chẳng bám trụ được từ lâu rồi!”
Nó đâm gập con dao vào sâu trong thớt gỗ: “Heo thì đã sao? Chỉ vì tôi là một con heo mà phải bị toàn ngành kỳ thị ư?! Ngoại trừ bà chủ, nơi này còn đồ tể nào lợi hại hơn tôi? Cớ chi vương hầu khanh tướng cứ phải là con dòng cháu giống chứ!”
Lục Ngôn lập tức rất kính nể nó.
Hệ thống: [ Heo còn biết nói lời văn cổ, loài người còn tư cách gì mà không nỗ lực? ]
“Em tin tưởng bác.” Giọng Lục Ngôn hết sức chân thành: “Chắc chắn bác sẽ hoàn thành xuất sắc đơn hàng này.”
Đồ tể đầu heo nói: “Được.
Mặc dù mùi trên người hơi kỳ lạ nhưng cậu cũng được tính là người hào sảng.
Nói đi, cậu muốn mua heo gì?”
Lục Ngôn đáp: “Em muốn mua heo đang bị nhốt ở trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X, tên Tông Viêm.
Phải còn sống.
Thịt tươi sống.”
Lục Ngôn rút điện thoại ra, cho đồ tể đầu heo xem ảnh thẻ của Tông Viêm.
Cậu nhóc đẹp trai tóc bạc, con ngươi màu đỏ, bị hủy dung nửa mặt trong ảnh trông rất thời thượng.
Mặt heo của đồ tể nhìn về phía Lục Ngôn, trong mắt nó toát ra sự tham lam không thèm che giấu.
Ánh sáng hung hiểm này thậm chí khiến người ta thấy sởn tóc gáy.
Lục Ngôn chưa từng đối mặt với vật ô nhiễm có giá trị ô nhiễm cao tới 7700, song vẻ mặt anh vẫn rất đỗi bình tĩnh.
Dẫu sao anh cũng là khách hàng.
Ở đây ngoài anh ra vẫn còn rất nhiều khách hàng khác.
Vì danh dự của Lò Sát Sinh, chắc chắn đồ tể đầu heo sẽ không dám làm bừa.
“Trung tâm phòng chống…” Đồ tể đầu heo cười nhạo một tiếng lạnh lẽo vang dội: “Mặc dù ở thành phố X không kẻ nào có thể kề dao lên tôi, nhưng muốn mua heo ở trung tâm phòng chống thì giá cả cũng không phải dạng vừa đâu.”
Khi nó nói chuyện, mùi tanh trong miệng xộc thẳng tới trước mặt anh, hệt như cống thoát nước không rửa 20 năm.
“Có điều đã trở thành khách hàng của Lò Sát Sinh thì chắc chắn trên người cậu phải có thứ đồ quý giá tương đương đủ để chi trả.”
Đồ tể khẽ híp mắt.
Nó cầm ấm trà lên, rót cho mình một ly máu loãng, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này hệ thống bỗng lên tiếng: [ Bây giờ! Ngay! Lập tức! Tìm chỗ nào đó dán giấy da người kia lên đi.
]
Ra khỏi Đảo Người Cá, giấy da người đã mất đi thiên phú Nhập Mộng.
Hình xăm hẵng còn bên ngoài, song nếu không phải tới Thần Quốc thì về cơ bản giấy da người này đã trở thành giấy vụn.
Lục Ngôn từng nghĩ đến chuyện tiêu hủy nó, thế nhưng giấy da người lại mình đồng da sắt, nước lửa bất xâm.
Anh lo mảnh giấy này lạc ra ngoài sẽ lại thành tà điển của Cực Lạc Giáo.
Dân cư khu 1 đông đúc, nếu Cực Lạc Giáo biến thành hiện tượng bị truyền từ người này sang người khác thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền phức.
Do vậy, Lục Ngôn luôn mang theo giấy da người