Sau khi Lục Ngôn ký đơn đặt hàng, nụ cười của đồ tể đầu heo càng thân thiện hơn.
“Xin hãy yên tâm thưa khách hàng đáng kính của tôi.
Một tuần sau, chắc chắn ngài sẽ được ăn món thịt heo mình mong ước.”
Nếu nước miếng không chảy ròng từ khóe miệng đồ tể khi nó tiễn Lục Ngôn ra ngoài thì cảnh này hẳn sẽ rất hòa thuận thân thương.
Hệ thống không lừa anh.
Mặc dù mu bàn tay bị in một dấu thịt heo nhưng quả thực Lục Ngôn vẫn hoàn hảo nguyên vẹn rời khỏi Hẻm Thịt Heo.
Do bàn là ủi lên mu bàn tay qua một lớp vảy cá nên thậm chí Lục Ngôn còn chưa chịu quá nhiều đau đớn đã hoàn thành nghi thức ký đơn này.
Anh đeo găng tay, che đi dấu vết trên mu bàn tay.
Khi Lục Ngôn ra khỏi ngõ nhỏ, bầu trời vẫn đang mưa.
Anh quay đầu nhìn lại, hẻm nhỏ vẫn cũ nát như trước, song không còn âm u nữa, liếc qua đã thấy đường lớn ở đối diện và cả chiếc thùng rác tơi tả ở đầu ngõ.
Lục Ngôn nói không cần sắp xếp nhà ở cho anh nhưng nhân viên trung tâm vẫn chu đáo tặng anh một căn ngay cạnh bệnh viện anh đang làm việc.
Nơi đây dù là bố cục hay vật dụng trang trí đều không khác mấy nhà anh ở thành phố K.
Thật ra Lục Ngôn không hiểu tác phong ngang tàng thích tặng công nhân nhà của trung tâm phòng chống cho lắm, nhưng nghĩ thì hẳn đây cũng một loại ưu đãi của công nhân.
[ Làm vậy là để tăng lòng trung thành của Thiên Khải Giả với xã hội loài người.
] Hệ thống nói: [ Theo lý thuyết nhu cầu của Maslow, nhu cầu tinh thần cao nhất là thể hiện bản thân.
Tổng bộ mong rằng có thể dẫn nhu cầu thể hiện bản thân này bộc lộ ra bên ngoài theo hướng tích cực và có ích cho xã hội.]
[ Tuy nhiên do phải xử lý vật ô nhiễm trong thời gian dài nên rất hiếm Thiên Khải Giả có trạng thái tâm lý duy trì ở mức khỏe mạnh và ổn định lâu dài.
Qua nhiều sự việc ngoài ý muốn, tổng bộ đã hạ thấp yêu cầu… ]
Lục Ngôn rửa tay sạch sẽ, lấy cả nước sát trùng mua ở nhà thuốc và dao gọt hoa quả ra.
Dao gọt hoa quả không sắc bằng dao phẫu thuật, nhưng dùng tạm vẫn được.
Anh cắt mảnh giấy da người dán trên mu bàn tay xuống.
Hình xăm trên giấy đã trở nên mờ nhạt, dấu thịt heo in lên phá hủy mỹ cảm ban đầu.
[ Chờ một tuần sau đơn hàng hoàn thành, giấy da người này sẽ biến thành một mẩu giấy vụn.
Đại khái sẽ kéo theo cả vị kia tỉnh lại.
]
[ Tuy cảm thấy đây không phải vấn đề lớn nhưng tôi vẫn kiến nghị thời gian này cậu nên tới Yến Kinh tránh đầu sóng ngọn gió.
] Hệ thống nói như đang nghiền ngẫm gì: [ Xử đồ tể khá dễ, bà chủ kia thì không chắc.
]
……
……
Một tuần sau.
Tại trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.
Lục Ngôn chờ vảy trên cánh tay chậm rãi khép lại, nhìn thoáng qua số liệu trên đồng hồ kiểm tra đo lường.
Độ bệnh biến: 83,7.
Anh nói với Tông Viêm: “Đây là lần điều trị cuối cùng, tôi đã đặt vé máy bay về thành phố K rồi.”
Nói xong, Lục Ngôn ký tên mình lên bảng ghi chép điều trị của 07.
07 ngó tới, tò mò quan sát.
Hồ sơ này là bệnh án của y, kéo dài từ vài chục năm trước tới giờ.
Ban đầu ghi tên là Tông Viêm, về sau để cho tiện nên đã thống nhất ghi thành 07.
Nhưng Lục Ngôn lại viết tên của y.
“Bác sĩ ơi.” 07 nở nụ cười hiền hòa với anh: “Cảm ơn ngài, sau này cứ gọi tôi 07 là được rồi.
Cái tên Tông Viêm này quá lạ lẫm với tôi.”
Do vấn đề nghề nghiệp, Lục Ngôn cảm thấy nói lần sau gặp lại với y không may mắn cho lắm.
Song, anh vẫn gật đầu: “Vậy hy vọng lần gặp mặt sau chúng ta có thể là đồng đội.”
Lục Ngôn về ký túc xá công nhân viên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Chủ nhiệm Lý biết anh đặt vé máy bay chuyến tối nên vội vàng chạy tới: “Ngài Lục muốn đi luôn hôm nay sao ạ? Không thì ở lại nghỉ ngơi hai ngày đi? Ít nhất cũng phải để chúng tôi chuẩn bị một buổi tiệc tiễn ngài chứ ạ.”
Lục Ngôn lắc đầu: “Không cần thiết.”
Chủ yếu do anh không thích tay nghề của đầu bếp nơi này.
Chủ nhiệm Mã biết tính tình anh dứt khoát thẳng thắn, vì vậy cũng không khuyên can nữa.
Ông sắp xếp nhân viên đưa Lục Ngôn tới sân bay.
Khi anh rời khỏi thành phố X là 10 giờ tối.
Ngồi trên máy bay một lúc, tới thành phố K lúc 1 giờ sáng.
Vừa xuống máy bay, điện thoại đã hiện thông báo vài cuộc gọi nhỡ.
Lục Ngôn tìm trong danh bạ một lúc, gọi vào số điện thoại của Đường Tầm An.
Điện thoại kết nối rất nhanh.
“Chào Lục Ngôn.” Đường Tầm An hơi ngập ngừng: “Tôi nghe nói 07 đã hoàn thành đợt điều trị.
Y có khỏe không?”
Đường Tầm An may mắn hơn 07 rất nhiều.
Hắn chỉ ở tại viện nghiên cứu 3 năm đã gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, bắt đầu đi cứu hỏa trên toàn thế giới.
Thật ra cuộc gặp tại Vườn Lạc Xuyên mới là lần đầu tiên hắn chính thức tiếp xúc với 07.
Trạng thái của 07 khi đó không ổn lắm.
Về sau hắn hỏi bên viện nghiên cứu, đối phương trả lời rằng 07 có ít khuynh hướng tự kỷ, khá kháng cự giao tiếp với thế giới bên ngoài.
“Chúng tôi là chuyên viên, chúng tôi hiểu 07 hơn ngài.”
Nghiên cứu viên lại đảm bảo với hắn lần nữa rằng 07 không có vấn đề gì.
Lục Ngôn trả lời: “Độ bệnh biến giảm xuống rồi.
Không thể hiện tính công kích, hẳn vẫn ổn.”
“Ừ, vậy còn em thì sao?”
Lục Ngôn mất vài giây để phản ứng.
Anh không thích nói chuyện, hay nói là Lục Ngôn không giỏi giao tiếp với mục đích trao đổi tình cảm.
Vào thời gian nghỉ phép, Lục Ngôn thích ở nhà một mình, đọc sách, bắn tên, nấu cơm và quét tước nhà cửa.
Cả ngày không nói câu nào cũng là chuyện thường.
Thậm chí anh còn không sử dụng điện thoại lướt mạng.
Lục Ngôn nhớ tới lời dặn của hệ thống, đáp: “Tôi khỏe lắm, mấy ngày nữa sẽ tới Yến Kinh.”
Đường Tầm An sửng sốt một lát, cúi đầu xuống ở nơi Lục Ngôn không nhìn thấy, đáp lại: “Được.”
Khiếu Thiên dựa bên người hắn, dùng móng vuốt che kín miệng chó của mình.
Nó sợ mình không nhịn được kêu thành tiếng sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.
Lúc căng thẳng Đường Tầm An thích túm loạn các thứ một cách vô thức, lông trên lưng nó sắp bị kéo trọc tới nơi.
[ Chậc, có lẽ Rồng Gâu Gâu cho rằng cậu tới thăm hắn.
]
Lục Ngôn cất điện thoại đi, hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Hệ thống: [ …??? ]
*
Tại trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.
Nghiên cứu viên của 07 ngồi trên ghế phụ xe chở hàng, ngáp một cái, đùa giỡn với tài xế: “Cuối cùng cũng được về rồi.
Hơn nửa tháng nay tôi sắp mốc ở thành phố X đến nơi.”
Do còn nhớ thương thực nghiệm ở Yến Kinh nên khi biết tin 07 đã được điều trị xong, nghiên cứu viên lập tức lựa chọn trở về viện nghiên cứu.
Xe vận chuyển vũ trang đóng giả thành xe vận tải bình thường.
07 bị nhốt trong khoang sự sống rồi cất vào khoang chứa hàng.
Lúc trước những thể thực nghiệm luôn được vận chuyển bằng cách này.
Giá trị ngưỡng linh lực của thể thực nghiệm do viện nghiên cứu số 1 sản xuất không hề thấp, bản thân cũng là vũ khí của thế giới loài người nên đội ngũ vận chuyển hoàn toàn không phải suy tính đến vấn đề an toàn.
Xe vận tải băng qua trạm thu phí cao tốc.
Trời đã sẩm tối, nghiên cứu viên hơi gà gật.
Anh ta không phải Thiên Khải Giả, sức lực có hạn, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Thế nhưng ngay sau đó, nghiên cứu viên bỗng bị cảm giác đong đưa mãnh liệt lay tỉnh khỏi giấc mơ.
Chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc bỗng phanh lại, đầu của anh ta đụng phải kính chắn gió, sao bay tứ tán trước mắt.
“Chuyện gì thế?” Nghiên cứu viên hỏi.
Vẻ mặt tài xế trở nên khó coi lạ thường: “Có vật ô nhiễm.”
Móc neo ba của đồ tể đầu heo ghim sâu vào bánh sau xe vận tải, ép chiếc xe này dừng lại.
Nó cười dữ tợn, một mình kéo chiếc xe tải nặng đến hàng tấn đi về phía con đường nhỏ bên cạnh.
Nghiên cứu viên nhìn thoáng qua, trên đồng hồ kiểm đo, giá trị ô nhiễm của vật ô nhiễm trước mặt thế mà lại cao tới tận 7000!
Khoang chứa hàng bật mở, mấy nhân viên được huấn luyện bài bản của bộ Hành Động Đặc Biệt giơ súng bắn phá một đợt, nhưng viên đạn chỉ xuyên thủng được làn da nó.
Cơn đau chọc giận đồ tể đầu heo.
Nó vung gậy răng sói* trong tay lên, quăng tới phía Thiên Khải Giả gần nhất.
Thùng xe đã được gia cố lập tức bị đập nát nhừ, tỏa khói đen cuồn cuộn.
Thiên Khải Giả giá trị ngưỡng linh lực chỉ khoảng từ một đến hai nghìn ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.
Đồ tể đầu heo không khỏi lẩm bẩm một câu: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Nó cảm thấy dù để đồ tể đuôi rắn tới thì cũng chẳng tốn tới 2 phút.
Tài xế giẫm lên chân ga, vội vàng thúc giục: “Mau! Mau mở khoang sự sống cho 07 ra!”
Trán nghiên cứu viên toát đầy mồ hôi lạnh, tới sau thùng xe dưới sự yểm trợ của hỏa lực, khi sờ tới khóa mật mã khoang sự sống,