Tại một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành thành phố H.
Một bóng dáng khổng lồ lặng lẽ di chuyển qua.
Ánh trăng rọi xuống, bóng đen hắt lên mặt đất hệt như tám chiếc đầu rắn.
Tám chiếc đầu này dính lại với đuôi thành một đường thẳng, cuối cùng hóa thành một người phụ nữ đuôi rắn xinh đẹp thướt tha.
Trước khi trở thành vật ô nhiễm, Lữ Tri có một ước mơ vĩ đại, đó chính là phát triển chuỗi siêu thị gia đình của mình thành Walmart đương thời.
Thế nhưng ả lại không may biến thành vật ô nhiễm, sau khi trải qua một quãng thời gian sống lang bạt trong nỗi khiếp sợ kinh hoàng, giờ đây Lữ Tri đã lũng đoạn thị trường bán buôn thịt của giới ô nhiễm, trở thành bà chủ Lò Sát Sinh quy mô lớn tại thành phố X.
Ả tạm thời mất đi mục tiêu phấn đấu của cuộc đời, cứ cảm thấy lẽ ra mình nên làm gì đó mà lại sơ suất bỏ quên.
Mãi tới mấy ngày trước, Lữ nữ sĩ nhận được một bức thư.
Khoảng ba mươi năm trước, khi vẫn còn là con người, ả từng thích một học trưởng ôn tồn lễ độ.
Đáng tiếc đối phương vừa tốt nghiệp xong đã cưới thanh mai đồng hương hiền huệ về làm vợ.
Về sau ả xui xẻo tiếp xúc với nguồn ô nhiễm biến dị, vị học trưởng kia đã bất chấp nguy hiểm cứu ả về thành phố X quê nhà.
Lữ Tri rất cảm động.
Mặc dù từ khi trở thành vật ô nhiễm, quan niệm đạo đức của ả đã thay đổi đôi chút, song khi nhận được thư từ học trưởng, ả vẫn quyết định mạo hiểm tới thành phố H một chuyến.
Vị học trưởng kia tên Lục Thành.
Vào giây phút gặp lại nhau, tâm trạng của nữ sĩ tám đầu này hết sức phức tạp: “Xem ra anh cũng biến thành vật ô nhiễm rồi à, học trưởng.”
Tiên Tri vẫn trùm áo vải đen kín mít, nói chuyện bằng mặt người trên gáy: “Anh rất vui khi em bằng lòng tới gặp anh, em khóa dưới.”
Lữ Tri: “Anh nói rằng muốn bàn bạc với em về một vụ mua bán kiếm lời ổn định.
Trong kinh doanh không bao giờ nhắc chuyện tình cảm, anh nói đi, là việc gì?”
Tiên Tri ho khan hai tiếng: “Em không cảm thấy bây giờ đã tới thời khắc chín muồi rồi sao?”
Lữ Tri nhướng mày: “Thời khắc nào cơ?”
“Dĩ nhiên là thời khắc vật ô nhiễm thống trị thế giới.”
Giọng Lữ Tri lộ rõ sự khinh thường: “Ha? Ngại quá học trưởng ơi, năm đó em học kế toán, gượng thêm được chút quản trị học.
Vật ô nhiễm thống trị thế giới á? Đừng đùa.
Thống trị thế nào? Tính phí tổn hao nhân lực ra sao? Cơ cấu thống trị là gì? Chọn sử dụng kết cấu quản lý nào? Cả thế giới có vài tỷ người mà mới được bao nhiêu vật ô nhiễm chứ? Càng đừng nói tới chuyện phần lớn vật ô nhiễm còn chưa mở mang trí óc… Thống trị thế giới cơ đấy! Chỉ bằng cái đám này thì mở chi nhánh công ty thôi cũng chẳng xong! Mỗi tỉnh một tên có não là đã xịn lắm rồi, đây còn đòi thống trị thế giới? Đúng là không lo cho gia đình không biết củi gạo quý.”
Nói xong, hình tượng nam thần Lữ Tri thích thời Đại học lập tức sụp đổ trong lòng một chút.
Quả nhiên đàn ông giới này đều không được việc.
Loại từng đọc sách cũng chẳng khác gì.
“Đám đàn ông mọt sách các anh toàn thích nghĩ về mấy điều kỳ lạ.” Lữ Tri đứng im tại chỗ, cổ từ từ dài ra, quấn quanh Tiên Tri một vòng: “Hóa ra biến dị ở bộ não, bảo sao.
Em nói thật này học trưởng, Lò Sát Sinh của em vẫn đang thiếu một giám đốc tiếp thị đấy.”
Nội tâm nam phổ tin tràn trề của Tiên Tri bị gái đẹp giàu có đả kích, song ông ta vẫn giữ phong độ: “Lữ Tri à, thiên phú của anh là Biết Trước, theo như tương lai anh thấy…”
“Chờ chút.”
Vẻ mặt Lữ Tri bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, nhắm mắt lại cảm nhận một lát.
Khi mở mắt ra, trong đôi mắt của ả đã bốc ra lửa giận lành lạnh: “Đứa nào giết heo tao nuôi?!”
Đồ tể đầu heo là tay sai mạnh nhất trong số các vật ô nhiễm dưới cấp ả.
Lữ Tri cứ không nỡ ăn nó mãi, định chờ giá trị ô nhiễm của nó vượt qua 10.000 thì sẽ chế biến thành món thịt ba chỉ da giòn thơm ngon.
Nào ngờ thế mà lại bị người ta nhanh chân tới trước.
Lữ Tri phẫn nộ tới tột cùng, đầu mất kiểm soát tẽ ra thành tám chiếc đầu rắn.
【 Thiên phú 10 – Khế Ước Linh Hồn 】
Hiện giờ thiên phú hệ Tinh Thần vẫn đang thuộc phạm trù tâm linh, viện nghiên cứu tạm thời chưa nắm rõ nguyên lý vận hành của loại thiên phú này.
Nó được sử dụng để ký kết những hợp đồng bất bình đẳng, không những thế còn bị ép buộc phải chấp hành, không thể tiêu hủy.
Dấu thịt heo của đồ tể thịt heo và rất nhiều hợp đồng liên quan tới Lò Sát Sinh đều được ký bằng cách này.
Giữa không trung như nứt ra một lỗ hổng.
Một bộ não nhỏ xuất hiện trong tay Lữ Tri.
Trên bộ não này mọc một con mắt, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
“Thần Quốc… Thánh Thần?” Lữ Tri nuốt não hoa* tươi sống xuống, khẽ híp mắt, cảm giác mãn nguyện: “Ngon phết.
Nhưng giết đồ tể của tôi thì quá trớn rồi.”
*Não hoa: tên khác của óc heo.
Có điều trong đây ‘heo’ còn một nghĩa khác.
……
……
Thần Quốc.
Vô số linh hồn đang bận rộn tại đây.
Bác sĩ Hồ là linh hồn màu trắng mới tới Thần Quốc, đạt được chức mục sư.
Giáo chủ nói rằng ông rất có tiền đồ, mới tới đã thành mục sư.
Công tác thêm mười năm nữa thì trở thành Tư tế Thần Điện cũng không phải chuyện đùa.
“Thì ra thế giới sau khi chết trông như vậy ư?”
Hôm nay, ông vẫn dậy sớm đi làm.
Do hôm qua ngủ trễ quá nên bác sĩ Hồ cứ tưởng mình lại chết thêm một lần.
Khi ông đang chuẩn bị thanh lọc linh hồn màu đen, một tiếng gọi bỗng vang lên bên tai.
“Hồ Hữu Bang.”
Bác sĩ Hồ giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh.
Ông thấy một vòng sáng thánh bao phủ đỉnh đầu mình, linh hồn trắng tinh cũng trôi nổi lên theo.
“Đây là đang làm gì thế?” Hồ Hữu Bang tỏ ra hoảng sợ.
Giáo chủ bên cạnh kích động nói: “Thánh Thần đang gọi ông đó! Trời ạ, thế mà lại là Thần Hàng! Tôi ở đây dâng hiến cho Thần Quốc 60 năm rồi nhưng vẫn chưa bao giờ gặp được Thần Hàng đâu!”
Hồ Hữu Bang không biết Thần Hàng là gì, ông chỉ biết bản thân đang cảm nhận được sự ấm áp vui sướng đã lâu không thấy.
Điều này khiến cho nội tâm ông trở nên rất đỗi hạnh phúc và thành kính.
Âm thanh của tự nhiên vang lên bên tai ông.
Cơ thể không ngừng bay lên cao, cuối cùng tiến tới trước một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
“Chúa của con.” Hồ Hữu Bang quỳ sụp trước Thánh Thần.
Ông không thấy rõ dáng vẻ Thánh Thần, chỉ có ấn tượng mơ hồ trong đầu.
Thánh Thần rất đẹp, một mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt màu lam tựa không trung và nhật nguyệt, sau lưng là sáu cánh chim trắng khổng lồ, cực kỳ giống Luyến Thần trong thần thoại phương Tây.
Giọng nói của Thánh Thần linh hoạt kỳ ảo: “Ta ngủ một giấc dài, sau khi tỉnh dậy không biết dáng vẻ hiện tại của thế giới bên ngoài ra sao.
Ngươi là linh hồn mới tới Thần Quốc, kể cho ta nghe thử xem.”
Hồ Hữu Bang như bị tẩy não, bắt đầu kể ra toàn bộ những chuyện từ bé đến lớn mình đã trải qua trong cuộc đời, ngay cả chuyện đái dầm năm 6 tuổi cũng không tha.
Thật ra Thánh Thần chẳng hứng thú gì với cuộc đời của ông, song vẫn nhẫn nhịn nghe hết, cuối cùng cũng chờ được tới lúc Hồ Hữu Bang kể về những chuyện trải qua ở căn cứ huấn luyện.
Chủ nhiệm Hồ thật thà kể rành rọt