Dịch: Mẫn Mẫn.
Lâm Hạ còn đang ôm tâm lý ăn may, đến khi nhìn thấy tin nhắn của Y Thương, hai tai tức khắc đỏ bừng vì ngượng, cậu vùi đầu vào trong chăn, nghĩ bụng Y Thương nhà ở WeChat đấy à? Nhanh như vậy mà cũng thấy kịp hả?
Một phút sau, Lâm Hạ thấy tai mình đã dần hạ nhiệt, nhưng mặt mày lại đỏ au vì thiếu oxy, cậu vén chăn lên cho thoáng rồi nhắn: Xin lỗi cậu, mình lỡ tay nhấn nhầm.
Y Thương nhìn dòng tin nhắn, cười cười reply: Tôi hiểu mà.
Chắc hẳn cậu định vào xem trang cá nhân của mình, không thì sao lại nhấn vào ảnh đại diện cơ chứ, nhưng anh đã cài chế độ chỉ xem được trạng thái trong vòng 3 ngày, mấy hôm nay cũng không đăng thứ gì lên, Lâm Hạ có vào cũng không xem được.
Hay mình tạm thời để sang chế độ “Người khác có thể xem tất cả” một lát nhỉ, chừng nào Lâm Hạ xem xong thì đổi lại sau? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã lập tức bị bác bỏ, Y Thương thấy bản thân điên rồ quá, sao lại để Lâm Hạ dắt mũi đi rồi.
Lâm Hạ nhìn tin nhắn của anh, lại lần nữa vùi đầu vào trong chăn, rốt cuộc Y Thương hiểu cái gì cơ chứ? Cậu cứ ngẫm mãi về 3 chữ đó, cuối cùng ngủ quên luôn.
Hôm sau chuông báo thức kêu, Lâm Hạ còn đang trong trạng thái mơ ngủ, chờ cho tâm trí dần tỉnh táo hơn mới tắt báo thức đi, cậu rón rén rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó cầm theo thẻ chạy bộ của bạn mình xuất phát đến sân tập.
Trong trường có hai sân vận động quẹt được thẻ, một cái trong khu ký túc, một cái gần nhà ăn số 2.
Lâm Hạ từng đến cả hai sân vì hy vọng rằng mình sẽ tình cờ gặp được Y Thương, nhưng chưa bao giờ cậu thấy được anh, Lâm Hạ tự hỏi không biết anh không bao giờ chạy bộ, hay hai người thật sự không có duyên với nhau.
Đến tận bây giờ cậu cũng chỉ chạy ở sân gần nhà ăn số 2, theo như kinh nghiệm trước đây của Lâm Hạ, Y Thương thích đến nhà ăn này nhất, nếu chạy xong rồi tiện thể ghé vào trong đấy, nhỡ đâu ăn may sẽ gặp được anh.
Có đôi lúc Lâm Hạ thật sự không hiểu nổi bản thân, rõ ràng mình là người rất quyết đoán, nhưng khi gặp những chuyện liên quan đến Y Thương thì cậu lại ngần ngừ đắn đo, mất đi sự dứt khoát vốn có.
Trong lúc mải mê nghĩ ngợi như thế, Lâm Hạ tình cờ gặp được đàn chị.
Cậu từng chạm mặt cô nàng lúc chạy bộ không ít lần, lần nào cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi ai đi đường người nấy, nhưng lần này cô lại chuyển hướng chạy song hành với cậu, chị ta đùa Lâm Hạ, “Sao chị mời cưng, cưng không tới, Y Thương mời là tới ngay vậy? Khinh thường chị đấy à, không nể mặt tí nào luôn?”
“Xin lỗi chị, vấn đề nằm ở em.
” Chuyện này đích xác là tại cậu, Lâm Hạ ngừng chạy, không viện cớ nữa mà thẳng thắn xin lỗi, “Nhưng em thật sự không có ý khinh thường chị đâu ạ.
”
Cô nàng cũng dừng lại ngay bên cạnh, phụt cười thành tiếng, “Đùa cưng ấy mà.
”
Trông chị ta không có ý giận dỗi gì mình, Lâm Hạ lúc này mới yên tâm hơn.
Chị ta tò