Tiết đầu tiên của buổi sáng hôm nay là môn chuyên ngành, lúc Lâm Hạ về lại ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng đã dậy hết, thấy cậu cầm về bánh kếp thập cẩm của nhà ăn số 3 thì suýt nữa hóa thân thành khỉ.
“Nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn sang phòng khác.
” Phòng ký túc cách âm rất kém, để tránh xảy ra mâu thuẫn, Lâm Hạ tức khắc cản miệng họ lại.
“Sau này ai lấy được anh Lâm nhà ta thì đúng là tốt số.
” Tiểu Triệu cắn một ngụm bánh kếp thơm phưng phức rồi nói.
“Anh Lâm tốt quá ạaa, hay để bé lấy anh nha.
” Tiểu Tiền vừa giàu vừa ưa ba hoa cũng ậm ừ hùa theo khen nức nở.
“Biến đê, anh Lâm của bọn mày có cưới cũng phải cưới tao!” Tiểu Bàng là người đầu tiên đề phiếu phản đối.
Bốn người chung phòng ký túc xá đều tầm tầm tuổi nhau, Lâm Hạ là người sinh muộn nhất, nhưng ba tên kia cứ một hai gọi anh Lâm vô cùng lưu loát, chẳng hề thấy ngượng miệng gì cả.
“Hai đứa bọn mày chim cút hết đi, anh Lâm có lấy vợ thì cũng phải nhắm cô em nào liễu yếu đào tơ, cần cóc gì hai đứa mày.
” Tiểu Triệu chê bai.
Nghe được câu này của Tiểu Triệu, suýt chút nữa Lâm Hạ đã kể huỵch toẹt bí mật thầm kín bấy lâu nay của mình, nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, cậu vẫn quyết định từ bỏ, bởi lẽ không muốn đánh mất phút giây yên bình vốn có này.
“Con thấy bố dễ bị dụ lắm, vẫn phải cần thằng con trai này trấn thủ cho.
” Tiểu Tiền đổi xưng hô nhanh như chớp.
“Nhắc cái này mới nhớ, Lâm Hạ, cậu có thích ai chưa? Nếu có thì phải kể cho mọi người biết đó nha, bọn này chắc chắn sẽ làm thần trợ công cho cậu, giúp đỡ cậu rước người đẹp về tay.
” Tiểu Bàng đi đến chỗ Lâm Hạ dặn dò.
“Lo ăn bữa sáng của mày đi, thật là, đồ ăn ngon nhường này mà cũng không chặn nổi cái miệng của mày.
” Tiểu Triệu vỗ lên đầu Tiểu Bàng, “Nếu Lâm Hạ thật sự có người mình thích thì cần gì thần trợ công? Vả lại, cậu ấy cần chúng ta giúp thì nhất định sẽ nói ngay, chờ mày hỏi ra lẽ chắc? Phải không Lâm Hạ?”
“Ưm.
” Lâm Hạ gật đầu lấy lệ, cậu thật sự không muốn bàn tán nhiều về đề tài này cho lắm.
Ăn uống xong xuôi, cả bọn cùng nhau đạp xe đến lớp để học môn chuyên ngành, trùng hợp thế nào lại gặp Y Thương đang lóc cóc đi bộ một mình.
Tim Lâm Hạ đập lên liên hồi, cậu siết chặt ghi-đông, vờ như không nhìn thấy anh, chăm chú chạy thẳng về phía trước.
Y Thương thấy cậu bèn vẫy tay gọi: “Lâm Hạ ơi.
”
“Sao thế?” Lâm Hạ hành động theo bản năng, cậu thắng gấp một cái, thả một chân xuống đất để giữ thăng bằng.
Y Thương lạch bạch chạy tới, vô cùng tự nhiên ngồi lên yên sau, “Chở tôi đi một đoạn với.
”
Lâm Hạ chẳng thấy nói năng gì, lặng lẽ lấy sức giẫm bàn đạp, thầm nghĩ Y Thương trông gầy mà cũng nặng ra phết.
Y Thương thuận tiện chào hỏi rồi làm quen luôn với bạn cùng phòng của cậu.
“Hôm nay cậu có đến nhà ăn số 2 ăn sáng không?” Y Thương nghiêng người sang nhìn Lâm Hạ, “Hình như sáng nay tôi thấy cậu ở đấy.
”
“Không có, hôm nay mình ăn ở nhà ăn số 3.
” Lâm Hạ nhủ bụng, nói như vậy cũng không tính là lừa anh, vì hôm nay cậu ăn ở nhà ăn số 3 thật mà.
“Sáng sớm mà chạy xa thế á?”
“Bạn cùng phòng của mình thích ăn bánh kếp ở đó.
”
“Tôi cũng thích! Bánh kếp thập cẩm dưới lầu 1 ngon không đâu sánh bằng luôn!” Y Thương kích động ngả nghiêng suýt té, anh liền vịn tay mình lên eo cậu, “Nhưng mà tôi không có xe, cũng không dậy sớm nổi, chả khi nào bạn cùng phòng mua về cho tôi hết.
”
Anh kể lể với chất giọng đầy tội nghiệp, còn kèm thêm tiếng thở dài nẫu ruột, thiếu điều nói thẳng Lâm Hạ lần sau có đi thì giúp mình mua một phần.
Vùng eo Lâm Hạ vốn dĩ rất mẫn cảm, dù ai động vào cậu cũng muốn cười, huống chi người động chạm lúc này là Y Thương, nhưng song song với cơn buồn cười lại là cảm giác gì đó rất đỗi kì lạ, cái tê dại từ bên hông lan đi khắp mọi