Tôi nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm nhỏ máu.
Hóa ra Lục lão gia muốn níu giữ cuộc hôn nhân không hạnh phúc này là vì áy náy với tôi sao?
"Bố ạ, nếu bố vì chuyện cũ mà áy náy, bố càng phải để bọn con ly hôn chứ? Lục Nhất Minh không yêu con và con cũng không yêu anh ta, chúng con không thể sống hạnh phúc nếu thiếu mất thứ..."
"Con định nhắc đến tình yêu à?" Lục lão gia ngắt lời tôi.
"Ngày xưa ta và vợ ta chỉ gặp mặt nhau qua mai mối vài lần là kết hôn luôn, cần gì yêu đương như bọn trẻ các con thời nay.
Lam Khanh, con yên tâm, ta nhất định chấn chỉnh lại thằng bé, không cho phép nó qua lại với Tiêu Hi Hạ."
Tôi không biết nhiều về Lục phu nhân, nghe nói bà ấy mất từ rất sớm khi Lục Nhất Minh chưa tròn hai tuổi.
Phải chăng vì nguyên nhân đó Lục lão gia không có cơ hội trải qua cảm xúc thăng hoa khi yêu một người?
Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng đối với tôi nữa.
Vì cuộc sống tự do mai sau, có khó khăn thế nào tôi cũng nhất định phải ly hôn.
"Thưa bố, nếu bố cứ tiếp tục ngăn cản bọn con ly hôn...!thì con xin phép lành làm gáo, vỡ làm muôi cho bố xem."
Lời nói hỗn vừa thốt ra đã vô tình làm Lục lão gia tức giận.
Ông như phát hỏa, thẳng tay ném vỡ cốc trà ngay trước mặt tôi.
"Con định làm phản à?"
Chưa bao giờ tôi thấy ông ấy tức giận lớn như thế...
"Ý con không phải vậy, đây là bố ép con phải làm thế.
Lục Nhất Minh có người khác ở bên ngoài, chỉ cần con cung cấp bằng chứng đó lên tòa...!Con tin, không cần đợi chữ ký con trai cưng của bố, là con có thể đơn phương ly hôn."
"Con! Ta nuôi con ăn học đàng hoàng mà con trả ơn ta bằng cách này?"
"Bố biết rõ con không phải loại người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván vậy mà! Vì chúng ta sống có tình có nghĩa với nhau, nên ngay từ đầu con đã không dùng cách cực đoan đó để ly hôn.
Ít ra, khi sau này không còn quan hệ, con không muốn chúng ta trở mặt thành thù, ngay cả nhìn mặt nhau cũng không thể nhìn."
"Được...!nếu con đã muốn ly hôn như thế, ta cho hai đứa được toại nguyện.
Còn ngay lúc này...!con mau cút khỏi tầm mắt của ta!"
Tôi đứng dậy, cúi đầu chào Lục lão gia một cách trịnh trọng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đặt chân vào căn phòng này.
Tuy kết thúc không êm đẹp, nhưng ít ra...!tôi được tự do như mong muốn, phải vậy không?
"Nếu như được làm lại, con thà rằng mình biến thành người vô hình trong cái nhà này."
Cánh cửa khép lại, tôi lại nghe thấy tiếng choang nữa phát ra từ bên trong.
Chắc lần này bộ đồ sứ bị Lục lão gia đập vỡ hết rồi.
Vừa quay người đi vào hành lang, một bóng người cao lớn vươn tay kéo lấy tôi từ đằng sau.
"Buông ra!" Tôi gằn giọng quát với người nọ.
Lục Nhất Minh không làm theo lời tôi nói, anh ta nhất quyết không chịu buông tay, ôm khư khư lấy