"Thưa thiếu phu nhân, mời cô đi lối này." Cậu ta chìa tay chỉ về phía thang máy chuyên dụng ngay bên cạnh.
"Ai là thiếu phu nhân nhà cậu?" Tôi vừa bực bội vừa càu nhàu đi vào trong thang máy nhân viên.
"Có mỗi xưng hô thôi mà cũng gọi sai."
Đang đi người tôi khựng lại.
Chờ chút đã! Nói cho đúng thì cậu An chỉ là người làm công ăn lương, chẳng liên quan đến vài ba cái chuyện vặt vãnh nhà họ Lục.
Vậy tại sao tôi có thể ăn nói như băm như bổ vào tai một người vô can?
"Xin lỗi cậu, tôi trót nói lời khó nghe, mong cậu không để bụng."
"Thưa vâng, tôi không sao.
Thiếu ph...!cô không cần làm quá lên như thế." Cậu An mỉm cười vô hại (người có vấn đề nhất là đây, hăm dọa luật sư của Lục thiếu một phen sợ chạy mất dép).
"Nếu lần sau cô rảnh, hi vọng cô lại tới chơi."
Mặt tôi đang co rụt lại vì cố rặn thành một nụ cười, nay lại càng co rụt lợi hại hơn...
"Khỏi đi, tôi biến đây!"
Vào trong thang máy, tôi hoàn hồn.
Đúng là khi mình sợ cái gì là cái đó sẽ đến.
Khi nhận lời tới đây, tôi biết người mình phải đối mặt bao gồm những ai.
Trốn tránh mãi cũng không phải là cách, biết là như thế nhưng không trốn không được.
Hiện thời, lòng tôi nó rối hơn canh hẹ.
Một người mình từng thích bỗng tự dưng thay đổi thái độ, quay sang nói thích mình...!tôi nên biểu hiện thế nào cho đúng?
Trừ phi, anh ta không bị khùng thì may ra tôi không nghĩ nhiều đến thế.
Đồ điên đó đã làm khuấy động trái tim nguội lạnh của tôi mất rồi.
Tựa như tính nghiêm trọng của sự việc còn nhanh hơn so với tôi nghĩ, mặc dù rất nhỏ, nhưng không thể xem thường, giống như một chấm đen rơi vào một hồ nước trong vắt.
Vân Vân nói đúng.
Đề phòng đêm dài lắm mộng, mình nên sớm rời khỏi đây thì hơn.
Cửa thang máy mở ra, tôi thất thần lê bước ra ngoài trong vô thức.
Đột nhiên một bóng dáng nhỏ bé xông đến ôm cứng lấy người tôi.
"Lam Khanh! Bác Lục có làm khó cậu không?"
Tôi khẽ nở nụ cười vỗ nhẹ vai cậu ấy.
"Mình không sao, Lục lão gia...!ông ấy không làm khó mình."
May rằng hôm nay có Vân Vân bên cạnh, không thì cảnh tượng thui thủi một mình hôm ở nhà họ Tiêu lại tái diễn.
Bình ổn lại tâm trạng, tôi nói nhỏ vào tai cậu ấy.
"Vân Vân, mình nghĩ là mình sắp ly hôn rồi.
Tuy đó là một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ cho lắm, nhưng Lục lão gia đồng ý lời đề nghị của mình."
"Thật không?"
"Thật!" Tôi gật đầu chắc nịch.
"Mình vui quá!" Vân Vân nhảy cẫng lên sung sướng, như thể người bị nhốt trong lồng lâu ngày sắp được trả tự do là cậu ấy chứ không phải tôi.
Hai đứa vui mừng tới mức tôi suýt quên mất mình đang mang thai mà nhảy nhót với cậu ấy.
"Hai đứa nói gì vui vẻ thế? Anh tham gia cùng với được không?"
Tinh thần tôi lập tức lên giây cót cảnh giác, người đi đến là anh Thế Khải.
Chắc đợi ở trong