Căn hộ tôi thuê thuộc loại nhỏ nhất ở đây, theo kiểu mini dành cho hai người ở, rộng khoảng chừng chưa tới năm mươi mét vuông.
Phía trên còn có thêm một gác xép, thích hợp để trưng dụng thành phòng ngủ.
Phòng ốc luôn có người đến quét dọn thường nên tôi không mất nhiều thời gian cho việc dọn dẹp nhà cửa.
Đồ đạc cá nhân mang theo cũng không nhiều nhặn gì, bỏ ít công sức bày biện là xong.
Nội thất, đồ dùng đầy đủ, hầu như tôi không cần phải sắm sửa thêm.
Riêng giấy dán tường là không được hợp ý tôi cho lắm, cũng tại màu sắc nó tối tăm quá còn tôi thì lại thích màu tươi sáng hơn.
Nghĩ vậy, tôi liền dỡ hết đống giấy đó đi rồi dán lên mấy cuộn giấy vừa mới mua, tân trang lại một chút là có thể biến căn hộ của mình sáng sủa hơn chút rồi.
Đến lúc làm xong hết mọi việc thì cũng là mấy tiếng sau.
Định ngồi nghỉ trên đi văng, cái bụng nhỏ của tôi réo lên đòi biểu tình.
Chà, bé con trong bụng đói rồi nhỉ, tôi vuốt bụng an ủi đứa nhỏ.
Giờ này đã đến giờ cơm trưa, tôi phải nấu món gì đó thật ngon mới được.
Nghĩ thế, tôi đứng dậy mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, trong đầu vừa thái rau vừa mường tượng lại hoàn cảnh lúc đó.
Đúng vậy, tôi đang có bầu!
Và hiện đứa nhỏ mới hơn một tháng tuổi.
Vào cái ngày tôi phát hiện mình có thai cách đây một tuần trước, người xưa của Lục Nhất Minh đột ngột quay về khiến mọi thứ đảo lộn như một mớ hỗn tạp.
Chỉ vì sự quay trở về của cô gái ấy, có vài chuyện dự định muốn làm phải bỏ ngang giữa chừng.
Tôi muốn nói chuyện này cho cả nhà biết nhưng xem ra giờ đã không cần thiết nữa rồi.
Bây giờ người xưa của chồng, à không, bây giời phải gọi là chồng cũ đã quay trở về, tôi phải đi ngay trước khi bị anh ta đá đít ra khỏi cửa.
Đương nhiên đây là đứa trẻ tôi ngoài ý muốn mà có, không nằm trong kế hoạch của tôi.
Tuy Lục Nhất Minh không chủ động dùng biện pháp phòng tránh, nhưng tự thân tôi biết, mình tuyệt đối không thể có thai.
Còn nguyên nhân tại làm sao tôi chẳng may có bầu...
Tôi nhìn mấy bức tranh treo trên tường nhà, cố nhớ lại xem thời điểm đó là khi nào.
Hình như là...!tôi đã nhớ ra...
Có một lần bận hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp, khi tôi đang cố căng mắt làm cho xong thì ông chồng hờ đi vào phòng đòi "trả bài".
"Nào, đã một tuần nay em không cho tôi động vào em rồi.
Chẳng lẽ em muốn bố biết tôi qua đêm bên ngoài với phụ nữ?"
Trước lời đe dọa vô nhân đạo từ anh, tôi cặm cụi bên màn hình máy tính, mắt nhắm mắt mở liếc nhìn Lục Nhất Minh rồi ngáp một cái rõ dài.
"Nhưng mai em phải nộp luận văn! Anh ôm gối tự ngủ một mình đi."
Anh nhíu mày, khoanh tay hỏi tôi.
"Em nói hôm nay làm xong rồi mà? Còn sửa tới sửa lui làm chi vậy?"
Tôi không nhìn anh nữa, tay đỡ lấy gọng kính