6 giờ tối.
Để tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia được diễn ra trong bầu không khí trang trọng nhất, nhà họ Tiêu mạnh tay chi một khoản tiền khổng lồ nhằm bao trọn toàn bộ đại sảnh rộng lớn của một khách sạn năm sao.
Lúc này khách khứa đã có mặt đông đủ, tập trung thành từng đoàn người tụm năm tụm ba bàn chuyện làm ăn.
Thường thường ở những buổi tiệc quy mô lớn như thế này, người ta hay tận dụng nó để có thêm đối tác, khách hàng lớn và tạo dựng mối quan hệ.
Tại một góc sảnh tiệc cũng náo nhiệt không kém, Tiêu lão gia ngồi nói chuyện rất vui vẻ với ông bà Tiêu cùng Tiêu Hi Hạ.
Một màn gia đình bốn người hòa thuận, đầm ấm như vậy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều sinh lòng ngưỡng mộ.
Tiêu Hi Hạ ngồi gần Tiêu lão gia nhất, có lúc cô khoác tay ông cụ, có lúc cô vừa cười ngọt ngào vừa pha trò cho ông cụ vui.
Lục Nhất Minh vừa đến, nhìn thấy cảnh tượng đó anh không hài lòng cho lắm, hai hàng lông mày rậm xô vào nhau.
Đợi lát nữa thôi, không khí ấm áp kia sẽ do chính tay anh xé nát.
Có thể quyết định tàn nhẫn này của anh vô tình khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, nhất là thời gian gần đây tình trạng sức khỏe của Tiêu lão gia vốn không được tốt.
Nhiều khả năng, ông cụ bị sốc sau khi sự thật bị phanh phui, nhưng giờ anh không còn đường nào để lui nữa rồi.
Anh bắt buộc phải làm vậy.
Giấc mơ quy hồi đó đã cho anh nhìn thấy kết cục xấu nhất nếu cứ khăng khăng chọn ở bên Tiêu Hi Hạ.
"Nhất Minh? Mau lại đây ngồi cùng ta nào."
Lời mời của Tiêu lão gia khiến Lục Nhất Minh đang trong thế giới nội tâm tỉnh táo trở lại.
Anh y lời ông cụ, đôi chân dài di chuyển đến khu vực nhà họ Tiêu đang ngồi.
"Cháu chào Tiêu lão gia! Bác trai, bác gái và mọi người!"
"Ôi chúng ta vốn thân thiết với nhau như người nhà từ lâu rồi, sao bây giờ cháu tự dưng giữ kẽ thế?"
Nghe ông cụ hỏi, Lục Nhất Minh chỉ cười không đáp.
Anh cúi người và chìa hộp quà bằng cả hai tay, cử chỉ hết sức kính cẩn mà nói.
"Nhân dịp hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của ông, cháu có món quà nhỏ muốn tặng ông.
Cháu chúc ông sống lâu trăm tuổi!"
"Ồ cảm ơn cháu nhé.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế này lại không thể trở thành cháu rể của ta.
Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!"
Sau câu cảm thán của ông cụ, không khí hòa nhã trong đại sảnh rộng lớn bỗng chốc trầm xuống, cuối cùng là im bặt.
Ở đây không ai là không biết, điều Tiêu lão gia mong muốn là Lục Nhất Minh thuận lợi trở thành cháu rể nhà họ Tiêu.
Nhưng có vẻ điều ông ấy hằng mong ước đang ngày càng xa vời rồi.
Khi người ta nghĩ rằng, Tiêu tiểu thư trở về cũng là lúc Lục thiếu sẽ lập tức bỏ người vợ hiện tại để sánh đôi cùng cô ấy thì...
Vào một ngày đẹp trời, không biết từ đâu bỗng lộ ra tin Lục thiếu phu nhân đột nhiên biến mất.
Ngay theo đó, thông tin Lục thiếu huy động từ người lẫn của để đi tìm vợ mình cũng đã lan truyền khắp các phương tiện truyền thông suốt mấy tháng qua.
Đáng nói, mọi hành động Lục Nhất Minh biểu hiện ra bên ngoài khi đối xử với Tiêu Hi