Để tăng độ thuyết phục, Lục Nhất Minh cầm điện thoại mở sẵn tin tức trước đó đưa Tiêu lão gia xem.
"Mọi người không tin có thể mở điện thoại lên xem là rõ ngay."
"Không thể nào, tất cả là ngụy tạo!"
Người to tiếng là ông Tiêu, tin tức này là một cú sock đối với ông.
"Nó là con gái tôi, sao có thể nhầm lẫn như vậy được?"
Lục Nhất Minh lấy lại điện thoại, bàn tay giơ lên ra hiệu đội bảo an đi vào dẹp loạn.
Nơi này cần được yên tĩnh, có như thế chuyện tới đây sẽ diễn ra khớp với sự điều khiển của anh.
Các vị khách lần lượt rời đi theo sự chỉ dẫn từ đội bảo an.
Bây giờ cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Lục Nhất Minh và bốn người nhà họ Tiêu.
Ai cũng rất sock khi nhìn thấy tờ giám định ADN đó, đặc biệt là bà Tiêu và Tiêu Hi Hạ.
Hơn hết thảy, mặt mày hai người họ xanh xao và tím tái như người bị dọa bay mất hồn vía.
Nhìn gia đình bọn họ lâm vào tình trạng tan đàn xẻ nghé, anh chỉ biết thở dài cho họ.
Nếu biết trước sẽ có ngày sự thật bị phanh phui, liệu rằng họ có còn muốn làm điều kinh tởm đó không?
"Là ai? Là ai cố tình bày trò ác ý lên gia đình ta?" Tiêu lão gia lẩm bẩm, nếu không nhờ có gậy chống chắc có lẽ ông cụ đã không thể đứng vững.
"Là cháu đấy ạ."
"Sao cơ?"
Trước biểu cảm kinh ngạc của cả bốn người họ, Lục Nhất Minh không do dự trả lời một cách thành thực:
"Cách đây ít hôm, cháu có mời bác trai, bác gái và cô Tiêu dùng bữa tối."
"Đúng là có chuyện như thế, nhưng thì sao?"
Người lên tiếng hỏi là ông Tiêu Chấn Quốc, ông đang không hiểu Lục Nhất Minh nói đến chuyện hôm bữa là có ý gì.
Bữa tối hôm nọ thì liên quan gì ở đây?
Lục Nhất Minh không nhanh không chậm kể lại đầu đuôi sự việc.
"Cháu đã cho người lấy mẫu nước bọt của ba người để lại trên miệng chai nước lọc trước khi dùng bữa."
Nghe đến đây, như hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, bà Tiêu lên giọng chất vấn:
"Cho nên, tối hôm đó cậu bắt chúng tôi chờ cả tiếng đồng hồ rồi đột nhiên phát chai nước lọc là để lấy mẫu ADN?"
"Đúng vậy đó bác gái."
"Cậu!"
"Có lẽ bác gái và mọi người ở đây đang thắc mắc lý do cháu lại làm vậy đúng không?"
Bốn người im lặng ngầm thừa nhận, không ai rõ Lục Nhất Minh bày ra chuyện này là nhằm mục đích gì.
"Không có lửa thì làm sao có khói, một bàn tay không thể làm nên tiếng vỗ.
Cách đây vài tháng trước, khi bọn cháu vẫn còn ở bên nhau Hi Hạ thường có vài biểu hiện lạ.
Cô ấy thường lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc đầu cháu không để tâm, vì nghĩ rằng cả hai đều là người trưởng thành có cuộc sống riêng tư này kia.
Nhưng cho đến một ngày nọ, cháu tình cờ nghe được cô ấy đã gọi một người khác là bố bằng giọng điệu rất hoảng loạn."
Không ngoài dự liệu, người đầu tiên có phản ứng là bà Tiêu.
Bà ta chất vấn anh với giọng điệu cực kỳ gay gắt như gặp phải kẻ thù của đời mình.
"Cái gì? Lục thiếu, cậu ăn không nói có là thế nào? Hi Hạ chỉ có mình ông nhà tôi là bố, làm sao có thể tùy tiện gọi người khác bố