Kéo hành lý vào bãi đậu xe chuyên dụng của sân bay, Lục Nhất Minh sải từng bước dài di chuyển đến chỗ một ô tô màu xám đậu gần hàng rào.
Để hành lý của ông chủ vào cốp xe, An quay trở lại ghế lái và khởi động xe.
Ô tô từ từ lăn bánh trên đường, đợi đến khi ra ngoài khu vực sân bay, Lục Nhất Minh cảm thấy đã đến lúc cần phải nói thật rõ ràng với người trợ lý một chuyện.
"An này, sắp tới đây tôi chưa thể về ngay được.
Nếu trong khoảng thời gian đó cậu muốn về trước thì cứ về đi, mình tôi ở đây là được rồi."
Tay tập trung điều khiển thành thục volant, mắt nhìn đường và gương chiếu, An lắc đầu tỏ ý không đồng tình.
"Không đâu, tôi sẽ ở đây đến cùng với tổng giám đốc.
Đằng nào mọi công việc cũng gác lại, chủ tịch đã phó thác tôi đi theo anh, về bây giờ đồng nghĩa với việc chấp nhận ăn một trận tổng sỉ vả."
Anh bật cười vui vẻ.
"Cũng có lý nhỉ? Tôi làm khó cậu rồi."
"Đâu dám."
"Vậy còn bao lâu nữa chúng ta đến nơi đó?"
"Chưa đầy một tiếng là đến."
"Có vẻ khá là xa."
"Vâng, thực ra có hai con đường khác để đi đến Đề Gi.
Và tôi đã chọn con đường ngắn nhất để đi đến đó."
Tì khuỷu tay lên cửa kính ô tô, Lục Nhất Minh chống cằm nhìn cảnh vật bên đường đang lùi lại với tốc độ chóng mặt.
Thông thường con đường ngắn nhất chính là con đường ẩn chứa nhiều trắc trở và nguy hiểm nhất.
Hy vọng chuyến đi này mọi thứ đều suôn sẻ, không gặp trở ngại gì quá lớn.
Anh vừa nghĩ tới đây, xe ô tô giảm tốc độ rẽ vào một khúc cua.
Đi thêm một đoạn dài chưa tới 200m, có hai ô tô con xông ra từ bên phải bên trái của một ngã tư chật hẹp, liên tục chèn ép xe của hai người.
Phát giác ra điều bất thường, An hô lên:
"Tổng giám đốc, chúng ta bị bao vây."
"Cậu cứ bình tĩnh lái xe, không sao cả.
Có người muốn phá thì để họ phá thôi.
Dù sao, chúng ta không dễ chết vì một tai nạn cỏn con thế này đâu." Lục Nhất Minh tâm không hoảng, trấn an.
Tổng giám đốc nói vậy là có ý gì nhỉ? An không hiểu cho lắm nhưng mắt vẫn tập trung lái xe.
Đúng lúc xe của bọn họ đang bị hai con xe màu đen khác kìm kẹp ở hai bên thì đột nhiên, có một xe 14 chỗ màu đen mang mác thương hiệu Chevrolet từ một ngã ba đường bất ngờ lao ra.
Nó phóng nhanh tới mức vượt lên đầu xe của ba ô tô còn lại.
Cửa sau xe 14 chỗ nhanh chóng mở ra, những họng súng đen ngòm chìa ra ngoài chĩa vào ba xe con đang chen chúc cùng một làn đường.
Tránh trái tránh phải đều thất bại, chưa gặp tình huống nguy hiểm như này bao giờ khiến An hơi hoảng, cậu tái mặt suýt làm chệch tay lái.
"Tổng giám đốc!"
"Đừng hoảng, đó là người của ta.
Cậu mau tập trung tinh thần vào chuyện chính đi, những tay súng kia là tôi bỏ tiền thuê về.
Tất nhiên chúng ta có thể yên tâm, không có chuyện họ quay sang làm hại chúng ta."
An không hiểu, thắc mắc hỏi: "Lục thị đâu có thiếu nguồn lực, việc gì