Nhìn mặt mày ai nấy trông đằng đằng sát khí như phần tử khủng bố thế kia đích xác là không có ý tốt lành gì rồi.
Tổng giám đốc, rốt cuộc anh chọc vào nhân vật lợi hại nào thế?
Dưới ánh mắt như thiêu như đốt của An trợ lý, Lục Nhất Minh gãi mũi cười an ủi.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết, cũng như không để chúng ta chết một cách không rõ ràng và minh bạch đâu."
Về mấy lời bảo đảm trên, An vẫn cảm thấy thiếu lòng tin vào tổng tài nhà mình lắm.
Giữ chân vợ còn không làm được thì nói gì đến chuyện bảo toàn mạng sống cho cậu.
"Vâng, nhưng trước tiên chúng ta vượt qua trở ngại này đã rồi hẵng nói tiếp."
Đẩy cánh cửa xe bằng một lực cực mạnh, Lục Nhất Minh giữ vững thái độ điềm đạm, anh không tiến lên mà đứng chờ một chỗ ngầm quan sát động thái của đối phương.
Chưa tới 15 giây sau, bên đối phương phát ra một tiếng "xoạch" nghe rõ mồn một, có ai đó ở trong kéo cửa ô tô 14 chỗ.
Ngay sau đó, đôi bàn chân cao ráo xỏ đôi giày da màu đen từ tốn bước đi trên mặt đường trải nhựa.
Người đi đến là Lê Thế Khải, cũng không sai biệt lắm so với người anh đang nghĩ đến.
Người rảnh rỗi nhất, nhàm chán nhất chỉ thích bày mấy cái trò rượt đuổi quái gở như thế này ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây?
"Ồ chào cậu! Lại gặp nhau nữa rồi."
Đáp lại câu chào đầy thiện ý từ anh là một sự im lặng như tờ.
Lục Nhất Minh cười mỉm, tiếp tục hồ hởi chào hỏi:
"Lê thị chưa đủ loạn để cậu ngồi yên một chỗ à? Sao tự dưng hôm nay trái gió dở trời chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này thế?"
"Lục Nhất Minh, anh nói nhảm đủ chưa?"
"Đủ rồi, mời cậu nói trước."
An đứng cạnh đen mặt.
Người vừa nói câu đó là Lục tổng hả?
"Như đã nói từ trước, hôm nay có thế nào tôi quyết không để anh tìm thấy cô ấy."
Với mục đích thăm dò, anh bèn hỏi thử một câu nhằm xem Lê Thế Khải có phản ứng gì.
"A nói như vậy cậu biết vợ tôi đang ở đâu?"
Ngay sau câu hỏi đó, Lê Thế Khải vội đưa ánh mắt hướng sang chỗ khác như tránh né trả lời.
Môi Lục Nhất Minh khẽ động.
Nhìn gương mặt cậu ta khẽ biến sắc kìa, mới hỏi một câu đã chột dạ rồi.
Vậy mà tối hôm nọ cậu ta ăn nói mạnh miệng lắm, xem ra chỉ là nói mõm chọc tức mình trong lúc nóng giận nhất thời mà thôi.
"Xem ra anh đang chật vật trong việc tìm kiếm Lam Khanh.
Đã quá ba tháng rồi, anh hãy từ bỏ đi.
Thay vào đó sao anh không để tôi tìm cô ấy về và tiếp tục tiến hành thủ tục ly hôn như đã định?"
Nghe tới đây, anh không kìm được cơn phẫn nộ đang không ngừng cuộn trào trong lòng.
Và rồi, khi sự nhẫn nhịn đi đến giới hạn, anh bùng phát như ngọn núi lửa phun trào dung nham nóng rát.
"Từ bỏ? Không đời nào! Lê Thế Khải! Mau cất ngay bộ mặt Simp chúa đó ngay cho khuất mắt tôi! Cậu thật to gan! Cậu dám bảo người làm chồng như tôi từ bỏ tìm kiếm tung tích vợ mình ư? Đừng có mơ! Cho dù cô ấy có là một cỗ thi thể lạnh lẽo tôi cũng tìm cho bằng được."
"Ha! Vân Vân