Tố Liên đi theo phía sau Bạch Truy Thiên tiến ra phía ngoài.
Ngoài doanh trại không ít binh lính tuần tra luyện tập, người nào người nấy cơ thể rắn màu da lúa mạch khỏe mạnh, Tố Liên mê trai đẹp thầm nuốt nước miếng ước mơ mấy cái dáng chuẩn của các anh lính.
"Bệ hạ." Vài phó tướng đi ngang cúi đầu hành lễ với Bạch Truy Thiên, liếc ra phía sau thấy y cũng chỉ hơi dừng mắt gật đầu chào hỏi, người trong doanh trại cũng không nhiều chuyện hay tò mò về y.
"Đây là thao trường luyện binh." Bạch Truy Thiên chỉ về một bãi đất trống rất rộng, dưới cái nắng gay gắt hàng nghìn binh lĩnh đã rèn luyện thân thể, từng khối cơ bụng rắn chắc theo động tác mà di chuyển, mồ hồi chảy từ cổ xuống ngực rồi bụng, do thời tiết nắng nóng các binh lính cũng không mặc áo, để trần luyện võ làm cho Tố Liên liếc nhìn mãi cũng không chán.
Một bàn tay tiến đến che mắt y, Bạch Truy Thiên thấy sen nhỏ nhìn đám binh lính kia đến độ sắp chảy dãi liền không vui.
Sen nhà hắn chỉ được nhìn hắn.
"Chúng ta đi nơi khác đi." Dẫn người đi qua thao trường tiến đến lều trại chuyên dụng nấu cơm nước cho binh lính ăn.
Bên trong có vài người là đầu bếp từ doanh trại tuyển đến và vài người sai vặt, thấy là bệ hạ ai nấy buông việc trên tay bước đến hành lễ.
Miễn lễ xong bảo họ cứ tiếp tục làm việc, hắn quay sang hỏi sen nhỏ muốn ăn món gì.
"Nào cũng được." Bây giờ đang chiến tranh y đâu thể kén ăn được?!
Bạch Truy Thiên nhìn quanh bếp, đa số toàn lương thực khô, rau củ đã héo làm sao cho sen nhỏ ăn ngon được.
Hắn muốn dù ở đâu nơi nào sen nhỏ cũng phải được ưu tiên.
"Đi, dẫn ngươi ra bờ suối." Nắm bàn tay bé của y dẫn người đi khỏi doanh trại, một đường đi vào rừng không xa lắm liền nghe được tiếng róc rách của nước.
Tố Liên thấy nước như thấy nhà, vì một hoa sen như y sống không thể thiếu nước nha.
Nước trong suối trong veo thấy được cả đáy, vài con cá con tôm suối còn bơi lội phía dưới làm Tố Liêm nhìn thấy mà liếm liếm môi thèm.
Nhìn nước y mới chợt nhớ, sáng giờ đã trôi qua hai canh giờ nhưng y chưa biến lại thành sen, cảm giác khát khô cảnh báo cũng không có cơ thể hiện tại chỉ có chút mệt do nắng nóng thôi.
Có khi nào,...thời gian kéo dài hình người của y càng lúc càng lâu?
"Muốn ăn cá nướng không?" Bạch Truy Thiên thấy sen nhỉ cứ nhìn con suối mãi nghĩ chắc người đã đói muốn ăn đồ tươi sống.
"Ngươi bắt?." Được không đấy?
"Tất nhiên, ngươi ở trên bờ chờ ta." Xoắn tay áo lên bước xuống suối.
Mấy con cá nhận thấy có động tĩnh lập tức bơi đi, Bạch Truy Thiên đứng giữ hồ một lát chờ cho mấy con cá lại bơi trở về liền nhanh, chuẩn lấy tay chộp trúng một con cá béo đang có ý đồ bơi lại chân hắn.
Ném cá béo lên trên bờ cho Tố Liên hắn liền