Tô Khiết trở về thấy bên người bệ hạ có thêm một cái đuôi nhỏ lắc lư theo sau như hình với bóng.
Hửm? Bệ hạ có dẫn người này theo à?
Bạch Truy Thiên đang đi xem luyện binh còn Tố Liên lại đi theo phía sau hắn tò mò ngó xem những nơi khác.
Bạch Truy Thiên như mẹ già sợ lạc con nhỏ, người đi phía trước nhưng tay lại nắm tay người phía sau, sợ không chú ý sẽ lạc mất sen nhỏ.
"Bệ hạ, vị công tử này…?" Tố Khiết đưa mắt nhìn y, nhận thấy ánh mắt tìm tòi y có chút xấu hổ núp sau lưng Bạch Truy Thiên, chỉ lộ ra đôi mắt tròn đen láy nhìn Tô Khiết.
Tố Khiết: (ӦvӦ。)
Đáng yêu thật, con cái nhà nào thế không biết.
Nhìn tuổi vẫn còn là đứa trẻ a.
Bạch Truy Thiên che lấp tầm mắt Tô Khiết, rất tự nhiên nói: "Phu nhân trẫm."
Tô Khiết:.....?!
Tô Khiết trợn mắt, vị này có trong hậu cung hả? Hình như đâu có, bệ hạ trước giờ vẫn là con sói cô độc mà lấy đâu ra hoa bên gối?
Tố Liên đỏ bừng mặt, hắn nói cái gì vậy?!
"Khụ, khụ….bệ hạ chuyện này không thể đức được." Mấy lão già trong triều mà biết được chuyện này, sợ là sẽ gây khó dễ cho bệ hạ.
Nhưng Bạch Truy Thiên há để cho đám lão già đó can thiệp? Mơ mộng cũng không có đâu!
"Trẫm nghiêm túc.
Chờ trở về lập tức lập hậu." Bạch Truy Thiên nâng cằm sen nhỏ, hôn lên môi y trước mặt Tô Khiết.
Tố Liên: (//∇//)
".........." Ta không đến xem các ngươi ân ái.
Tô Khiết day day cái trán, chuyện bệ hạ thích nam tử hắn đã biết từ lâu chỉ là vị công tử này còn….khá nhỏ, bệ hạ đây là muốn trâu già gặm cỏ non?
"Bệ hạ, chuyện này nói sau.
Ta có tin mới về Bắc Cương đây." Tô Khiết trở lại bộ dáng căng thẳng nói.
"Ừm.
Vào trướng." Bạch Truy Thiên dắt tay Tố Liên đi trước, hai người tay trong tay đi vào doanh trướng.
Tô Khiết:.......
_ _ _
"Thế nào?." Bạch Truy Thiên ngồi trên ghế chính giữa phòng, Tố Liên lại một phát ngồi lên đùi hắn, người tựa vào lòng hắn, đưa lưng về phía Tô Khiết.
Sen nhỏ trong lòng giãy giụa muốn xuống, không ngừng ngắt nhéo hắn đòi xuống.
Bạch Truy Thiên đưa miệng đến bên tay y: "Còn giãy liền nói ông ấy biết ngươi là sen tinh."
Tố Liên: ∑d(°∀°d)
Người trong lòng liền ngoan ngoãn lại, để yên mặt hắn muốn làm gì thì cứ làm.
Bạch Truy Thiên lấy một miếng bánh ngọt cho y ăn, để có miếng bánh này hắn phải dặn người chạy vượt qua thành trì cách chỗ này một ngày đường mới có.
Sen nhỏ gặm gặm miếng bánh, có lẽ nó hơi cứng răng sen nhỏ cắn không đứt đành gặm cho nó mềm mói có thể ăn được.
Bạch Truy Thiên nhìn một màn này trong lòng nhen nhóm một suy đoán.
Lấy tay bóp cằm sen nhỏ buộc người há miệng ra, ánh mắt hắn nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, người này vẫn còn nhỏ, ngày cả….răng sữa cũng còn.
Tố Liên:.?
Gì vậy, xem miệng y làm gì?
Bạch Truy Thiên thờ dài ấn đầu y vào ngực xoa xoa đầu, trẻ con a.
Hắn