[ Người đến tháp này cầu may thi đậu 985, 211 nhiều không? ]
Tập đoàn Vân Giác rất giàu nên đã đặc biệt mời sư trụ trì chùa Lan Tế, đại sư Cẩn Nhất đích thân làm lễ, cho vị Tỉnh Long Vương này chút thể diện.
Tuy vậy, Kim Vọng Nguyệt không được vui vẻ cho lắm, đối với ông ta mà nói việc chuyển từ giếng vào chùa vẫn bị Long Vương của sông Kháng Dương hạn chế như cũ, không thể rời khỏi khu vực núi Lan Quang.
So với việc tế bái cầu siêu của đại sư, ông ta quan tâm hơn là việc Phục Ba Long Quân có tới thăm mình hay không.
Rồng mới chính là mấu chốt để ông ta có thể tự do một lần nữa.
Biết được tiếng sấm khô vừa rồi do Phục Ba Quân đánh, Kim Vọng Nguyệt mới vui vẻ hơn chút, hơi đắc ý mà ảo tưởng: "Sấm sét kia không phải pháo hoa Phục Ba Quân mừng ngày tôi chuyển nhà mới chứ?"
Tiết Trầm: "... Ông vui là được."
Sau khi làm xong lễ bái, đại sư Cẩn Nhất dẫn đầu đưa hài cốt của Kim Vọng Nguyệt tới tòa tháp cuối cùng trong chùa Lan Tế.
Tháp viện là nơi cất giữ tro cốt, chùa Lan Tế có lịch sử lâu đời, quy mô tháp cũng rất lớn, trong khuôn viên có mấy chục ngôi mộ hình lục giác cao nửa người, đây đều là nơi an táng của các cao tăng đời trước.
Tòa mới nhất ở cuối khuôn viên là do tập đoàn Vân Giác tài trợ xây dựng trên danh nghĩa Kim Vọng Nguyệt.
Muốn xây một tòa tháp nạp cốt trong chùa không phải là chuyện dễ dàng, ngoại trừ khả năng tài chính không gì sánh kịp của Vân Giác, người ta còn nói Kim Vọng Nguyệt từng là thị thần của Long Vương, lại được thôn dân địa phương coi như báu vật, chùa Lan Tế mới chịu phá bỏ nơi này.
Thu hài cốt của Kim Vọng Nguyệt vào tháp, nghi thức này coi như chính thức hoàn thành.
Từ nay trở về sau, Kim Vọng Nguyệt ở trong đó chịu sự quản thúc của Phật Thích Ca, chờ đợi ngày dỡ bỏ lệnh cấm.
Một cơn gió nhẹ ngàng lướt qua tháp viện, hòa thượng tu vi cao mơ hồ có thể nghe được tiếng thở dài thườn thượt——–
"Tiết Trầm, cầu xin cậu nhất định phải nói tốt về tôi trước mặt Phục Ba Quân, bảo ngài ấy ngàn vạn lần đừng quên tôi."
Đại sư Cẩn Nhất: "A di đà phật."
Tiết Trầm coi như không nghe thấy.
Tập đoàn Vân Giác hôm nay chỉ cử hai người đại diện đến hiện trường, sau khi buổi lễ kết thúc, hai người vội vàng từ biệt, một người muốn trở về tiếp tục tăng ca, một người đi tham gia cuộc họp phụ huynh cho con, cực kỳ xã súc(*).
(*) Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, có nghĩa là "Súc vật của công ty". Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân, từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư tự đến đây cho nên thời gian tương đối thoải mái.
Đại sư Cẩn Nhất biết Tiết Trầm chính là người đã mượn sức mạnh của Long Quân để thu phục Kim Vọng Nguyệt, đặc biệt muốn mời cậu đến phòng thiền luận kinh, nhưng bị Tiết Trầm từ chối.
Tiết Trầm: "Tôi còn muốn trở về nâng rank, bạn cùng phòng nói rằng Phật sẽ không độ tôi lên rank đồng, bạc, vàng."
Trên trán đại sư Cẩn Nhất hiện lên một dấu chấm hỏi, vội thanh minh: "Đạo Phật chúng tôi không có thuyết pháp này."
"Được rồi." Tiết Trầm gật đầu, "Tôi sẽ chuyển lời cho bọn họ."
Cẩn Nhất: "..."
Giản Lan Tư bật cười, đúng lúc nói: "Lần sau có cơ hội lại tiếp tục trao đổi."
Cẩn Nhất đành phải đáp: "Vậy để bần tăng tiễn hai vị."
Cẩn Nhất đích thân tiễn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư ra ngoài tháp viện, dọc đường đi không quên làm tròn trách nhiệm, giới thiệu cho hai người bọn họ về lịch sử chùa Lan Tế.
Chùa Lan Tế xứng danh là ngôi chùa nổi tiếng nhất trong suốt một thế kỷ, bất cứ viên gạch nào ở nơi này cũng đều chứa đựng một câu chuyện, có những bóng cây mà hoàng đế triều đại trước đã từng hóng mát khi đến chùa dâng hương.
Ra khỏi tháp viện, bên ngoài là một con đường nhỏ được lát bằng đá xanh dẫn đến khuôn viên phía Tây, nơi đó sừng sững một tòa tháp đá hình chóp cao bảy tầng.
Loại tháp bảy tầng này rất phổ biến ở các chùa, bởi vì Phật trong chữ Phật giáo còn có nghĩ là chùa, cho nên đạo Phật có câu "cứu người một mạng, còn hơn xây thất cấp phù đồ", nghĩa là cứu người so với việc kiến tạo miếu chùa còn tích nhiều công đức hơn, "thất cấp phù đồ" tức là tháp bảy tầng.
Lúc này, có rất nhiều khách du lịch đang đi trên con đường Thanh Thạch hướng về tòa tháp, hơn nữa đều là phụ huynh mang theo trẻ nhỏ.
Điều này cũng có chút kỳ lạ, lẽ ra ở một tòa tháp không có gì đặc biệt như vậy, bình thường cũng chỉ thấy du khách từ nơi khác ôm tâm lý "đã tới thì phải đến" lên tháp rút thẻ mà thôi, còn người dân địa phương vốn chẳng quan tâm. Nhưng những người này rõ ràng đều là dân bản địa, một số trẻ em còn mặc đồng phục của trường học các nơi.
Tiết Trầm không khỏi nhìn tháp đá kia vài lần.
Đại sư Cẩn Nhất hướng theo tầm mắt của cậu, nở nụ cười giới thiệu: "Đây là tòa tháp nổi tiếng của ngôi chùa chúng tôi, có lịch sử hơn hai trăm năm, từ lâu đã gọi là tháp Hàng Long..."
Tiết Trầm: ??!
"Cái gì?" Sắc mặt Tiết Trầm bỗng nhiên tối sầm lại, nể mặt vị đại sư, cậu không phun tại chỗ, nhưng giọng điệu thể hiện rõ vẻ khó chịu: "Nhân gian các người sao thứ gì cũng phải gắn với rồng vậy? Để một mình không được sao?"
Đã gán thêm Long thì thôi, lại còn cái gì mà Đồ Long, Hàng Long, không chấp nhận nổi.
Rồng nghe xong muốn suốt đêm dâng nước đánh người!
Tiết Trầm trong lòng thầm cân nhắc, chờ cậu khôi phục thành công, chắc chắn sẽ dùng móng vuốt phá hủy tòa tháp này.
May mắn thay, câu nói tiếp theo của Cẩn Nhất đã cứu tòa tháp trở về.
Vừa thấy Tiết Trầm đột nhiên không vui, ban đầu ông còn không hiểu nguyên nhân nhưng rất nhanh chóng nghĩ đến, có lẽ bởi vì cậu quan hệ thân thiết với vị Phục Ba Quân kia, vừa cười vừa giải thích: "Đó chỉ là tên đầu tiên, sau khi hoàng đế triều trước đến đây lễ Phật, ngài ấy cho rằng ý nghĩa của từ Hàng Long không tốt, trùng hợp năm đó có một vị trạng nguyên ở địa phương này ghi danh bảng vàng, được hoàng đế ân chuẩn cho cùng lên tháp. Bởi vậy hoàng đế đặt lại tên cho tháp này là Thanh Vân, ngụ ý là ngang bước thanh vân."(*)
(*) Ngang bước thanh vân: một bước lên mây.
Vẻ mặt Tiết Trầm vẫn lạnh nhạt, chỉ bình luận một câu: "Vẫn là hoàng đế giác ngộ cao siêu."
Cẩn Nhất ho nhẹ một tiếng, tiếp tục kể chuyện, "Từ đó về sau, hàng năm trước mỗi kỳ thi đều có thí sinh mong muốn đạt kết quả tốt đến đây cầu may. Về sau, triều đại thay đổi, bãi bỏ khoa thi, hơn nữa chiến tranh xảy ra không ngừng, tòa Thanh Vân tháp này cũng đóng cửa mấy chục năm."
Giản Lan Tư nhìn những hàng phụ huynh học sinh nối liền không dứt trên đường: "Vậy những người này là?"
Cẩn Nhất mỉm cười một lúc: "Đây đều là những gia đình tới chuẩn bị cho kỳ thi trung học phổ thông và kỳ thi tuyển sinh đại học."
Giản Lan Tư nghe vậy giật mình, anh từng nghe nói tục mê tín dị đoan của người Trung Quốc đều đi theo chủ nghĩa thực dụng. Chỉ vì nghe đồn tới chùa sẽ một bước lên mây mà lũ lượt tới đây cúng lễ tháp.
Nói một cách đơn giản, chính bọn họ cũng không chắc chắn mình có thể vượt qua kỳ thi hay không, nhưng dù sao tới thử một lần cũng không mất gì.
Tiết Trầm không đồng tình, thuận miệng hỏi: "Người đến tháp này cầu may thi đậu 985, 211 (*) nhiều không?"
(*) Dự án 985: "Dự án 985" hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
Dự án 211: "Dự án 211" , là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu.
Cẩn Nhất đổ mồi hôi: "Những thứ này... vẫn chưa thống kê."
Giản Lan Tư trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên hỏi: "Sư thầy vừa mới nói, tháp này lúc đầu gọi là Hàng Long, tại sao lại như vậy?"
Mặt Tiết Trầm lại tối sầm khi nghe thấy cái tên đó, nhưng cậu cũng muốn biết những người phàm trần này dùng tên tuổi của rồng để khoác lác như thế nào. Vì vậy, cậu nhìn Cẩn Nhất, một bộ dạng: ông liệu mà giải thích cho tốt.
Rốt cuộc cũng có cơ hội mở ra đề tài này, Cẩn Nhất lộ vẻ mặt tự hào không giấu giếm: "Cái này bắt đầu từ hai trăm năm về trước..."
"Lúc đó là khi thiên hạ bắt đầu hỗn loạn, yêu ma quỷ quái