[ Cái gì? Lấy đồ từ tay yêu ma quỷ quái còn phải trả tiền sao? ]
Tiết Trầm và Giản Lan Tư ngồi ghế sau xe, hai người đều rút kinh nghiệm không tiếp chuyện tài xế như lần trước.
Giản Lan Tư nhìn nhìn Tiết Trầm, trong mắt hiện lên sắc thái kì lạ, do dự nói: "Không ngờ cậu sẽ đặc biệt gọi tôi đi cùng."
Đó không phải nhờ anh rất tích cực viết thư cho Phục Ba Quân sao.
Tiết Trầm ung dung trợn mắt nói dối: "Loại chợ này không phải lúc nào cũng gặp được, tất nhiên muốn rủ đàn anh cùng đi tham quan, nếu bỏ lỡ lần này không biết bao giờ mới lại có cơ hội."
Lại Hiển Thanh ngồi phía trước: "......"
Anh Trầm thật sự không tôn trọng quỷ dù chỉ một chút!
Giản Lan Tư không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt màu hổ phách cong cong cười, khẽ gật đầu: "Cảm ơn."
Tiết Trầm liếc anh, tựa như lỡ đãng mở miệng: "À gì ý nhỉ... Gần đây anh vẫn luyện tập câu thông với Phục Ba Quân sao?"
Giản Lan Tư gật đầu, trong giọng nói có chút tiếc nuối: "Nhưng mà chưa từng thành công."
Tiết Trầm không muốn khiến mỹ nhân đau lòng, lập tức vỗ vỗ vai anh, nghiêm túc nói: "Nếu anh muốn nói gì với ngài ấy, thật sự cứ trực tiếp nhờ tôi."
Vẻ mặt cậu giống như thần linh có tình yêu thương bao la với người trần mắt thịt, "Tôi cam đoan với anh sẽ không để ai biết ngoài Phục Ba Quân đâu."
Giản Lan Tư nhìn đôi mắt lưu ly trong suốt kia, lại thấy dáng vẻ Tiết Trầm vì anh mà an ủi, nhịn không được nâng khóe miệng,
Phía trước truyền đến âm thanh của Lại Hiển Thanh: "Anh Trầm, anh nói chuyện giống như một vị linh mục vậy."
Đặc biệt Giản Lan Tư còn có dòng máu nước ngoài, càng giống như được ban tặng tình yêu của Chúa.
Giản Lan Tư: "......"
............
Lúc đến nơi đã là buổi tối, ba người dừng chân trước cửa thôn Kê Quan.
Thôn Kê Quan có dáng vẻ truyền thống của vùng sông nước, mấy trăm căn nhà lợp ngói xám tường trắng kiểu cũ phân bố rải rác bên trong, nhánh sông Thoái Bích chảy xuyên qua chính giữa ngôi làng.
Một loạt thuyền con dừng chân bên khe suối, trên thuyền treo những chiếc đèn lồng kiểu cũ màu đỏ làm tăng thêm phần cổ kính cho ngôi làng, ngược lại với sự náo nhiệt mà du khách thường nói tới, nơi đây yên lặng tựa như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Lại Hiển Thanh sợ gặp phải quỷ, nhiều người cùng đi không những không tiện còn có khả năng bị dọa chết, nói mọi người đợi một chút để đích thân đi khảo sát tình hình xung quanh, có điều gì nguy hiểm lập tức cảnh báo với mọi người.
Những bạn học khác không biết sự thật, chỉ nghĩ là Lại Hiển Thanh chê mọi người phiền phức, đồng loạt phán xét nhân cách của cậu ta.
Lại Hiển Thanh điên cuồng lau mồ hôi, da đầu căng lên còn phải cố tỏ ra kiên cường, một mình đưa Tiết Trầm và Giản Lan Tư tới khu vực tổ chức chợ đêm trước đó.
Bóng đêm bao phủ lên những ngôi nhà le lói ngọn đèn dầu trong thôn Kê Quan, đèn lồng đỏ trên những con thuyền có mui cũng được đốt sáng.
Vì bảo trì không gian yên tĩnh cổ kính, ánh đèn trong thôn cố ý được làm theo phong cách mờ ảo tối tăm, đặc biệt là những chiếc thuyền có mui màu đen vô hình trong bóng đêm khiến một loạt đèn lồng tựa như trôi nổi lập lờ trên mặt sông gợn sóng.
Ngày hôm qua Lại Hiển Thanh ngắm nhìn khung cảnh này còn thấy rất thú vị, hôm nay tâm trạng có sự đột biến, nhìn hàng loạt đèn lồng không khỏi sởn gai ốc, tinh thần phát run, nuốt nước miếng hỏi: "Anh Trầm, anh nói xem, có khi nào thôn này chính là quỷ ... thôn quỷ hay không?"
Tiết Trầm nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, ngầm tán đồng: "Không cần phải nói, nơi này thực sự có quỷ."
Lại Hiển Thanh kinh hoàng biến sắc, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ở đâu, ở đâu cơ?"
Lập tức thấy Tiết Trầm khinh bỉ nhìn cậu ta: "Ở đây, quỷ nhát gan."
Giản Lan Tư cố gắng nhịn xuống, nhỏ giọng bật cười.
Lại Hiển Thanh: "......"
Cậu ta không dám tranh cãi, đành chịu yếu thế tiếp tục gọi điện cho Khang Bảo Ni.
Điện thoại của Khang Bảo Ni vẫn không có người nhấc máy, trong lòng Lại Hiển Thanh nôn nóng, nhanh chóng theo sau Tiết Trầm và Giản Lan Tư đi dọc con sông.
"Đêm qua chúng tôi đi theo dãy đèn lồng này, tới nơi đó thì thấy chợ đêm." Lại Hiển Thanh vừa đi vừa nói chuyện.
Thôn Kê Quan không lớn, bước chân bọn họ cũng nhanh nhẹn, đi mười phút đã tới sát rìa thôn, ở đây không có thuyền mui và đèn lồng, chỉ lác đác vài ngôi nhà dân khiến khung cảnh càng thêm tăm tối.
Khoảng không xung quanh ngôi làng chìm trong bóng đêm sâu thẳm, trời hôm nay không có ánh trăng, chỉ xuất hiện những vì sao tỏa ra tia sáng mờ mờ ảo ảo, còn không đủ để nhìn rõ đồng ruộng, bãi cỏ hoang và xa xa hơn là rừng cây rậm rạp của thôn Kê Quan.
Nhánh sông chảy ra khỏi ranh giới ngôi làng, tiếp nối với dòng sông Thoái Bích rộng lớn, bên bờ là mảnh đất trống bằng phẳng cỏ dại mọc dài tới mắt cá chân.
"Đó chính là nơi tổ chức chợ đêm tối hôm qua." Lại Hiển Thanh chỉ khu đất trống cách trung tâm thôn làng một đoạn đường, nhất thời thấy chỗ kia yên tĩnh vắng vẻ mà há hốc miệng, đừng nói đến hai chữ "náo nhiệt", một bóng người còn không tìm được nữa là.
Lại Hiển Thanh không khỏi bối rối: "Tại sao không có gì thế này? Hay hôm nay không phải ngày tổ chức chợ quỷ, vậy phải làm sao với Bảo Ni đây? Chúng ta tìm cậu ấy ở đâu bây giờ?"
Nghe nói muốn gặp chợ quỷ cũng cần vận khí, thứ nhất là chợ quỷ không có địa điểm xuất hiện cố định, thứ hai là người sống cần có đủ cơ duyên mới nhìn thấy được.
"Đừng gấp, đi loanh quanh xem tình hình trước đi." Giản Lan Tư vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hoảng loạn một chút nào.
Tiết Trầm cũng gật gật đầu: "Nếu yêu ma quỷ quái thực sự từng xuất hiện ở đó thì sẽ còn dấu vết lưu lại."
Sự trấn định của hai người phần nào giúp Lại Hiển Thanh bình tĩnh hơn, bọn họ cùng đi tới khu đất trống, càng gần sông Thoái Bích mặt đất càng trở nên ướŧ áŧ, còn có cát đá lớn lớn nhỏ nhỏ rải rác khắp nơi khiến người đi vào cảm giác cộm chân.
Tinh thần Lại Hiển Thanh căng thẳng mà nhìn ngó khắp nơi: "Sao lại không có dấu vết gì thế này, những con quỷ đó không biến mất hoàn toàn chứ?"
Vừa dứt lời, phía sau lưng xuất hiện một cái bóng trắng, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc vang lên: "Đứng yên."
"A a a —— quỷ!" Lại Hiển Thanh vội vàng trốn sang bên cạnh Tiết Trầm.
Người kia cũng bị Lại Hiển Thanh dọa cho hoàng sợ, mạnh mẽ lùi về sau mấy bước mới ôm ngực dừng lại: "Cậu kêu cái gì! Làm tôi sợ muốn chết."
Bọn họ quay đầu lại mới hiểu ra, lập tức: "....."
Chỉ thấy đứng trước mặt không phải yêu ma quỷ quái, mà là một người con trai trẻ tuổi mặc đồng phục, tay cầm đèn pin, đang nhíu mày nhìn bọn họ: "Mấy người là du khách nhỉ, đã giờ này rồi còn tới thôn chúng tôi làm cái gì? Trời tối như hũ nút thì đừng chạy lung tung, phải chú ý an toàn chứ."
Lại Hiển Thanh "Ách" một tiếng, nhất thời không biết giải thích như thế nào, tất nhiên chẳng thể nói chúng tôi tới đây tìm quỷ.
Cậu đang chần chừ, chàng trai mặc đồng phục đã hiểu ra: "Có phải mấy người tới tìm cái chợ đêm kia không?"
"Ơ? Sao anh biết?" Sắc mặt Lại Hiển Thanh không nhịn được trở nên vui mừng, "Chẳng lẽ nơi này thực sự có chợ đêm à?"
"Không có." Chàng trai trẻ mặc đồng phục nghiêm túc trả lời: "Mấy người đừng bị vài lời trên mạng lừa gạt, thôn chúng tôi không có chợ đêm."
Thì ra chàng trai này làm trong đội bảo vệ của thôn Kê Quan, tên là La Bồng.
La Bồng nói: "Gần đây chúng tôi nhận được khiếu nại từ phía du khách, nói rằng chợ đêm cạnh thôn lừa đảo kiếm tiền, chúng tôi nghi ngờ do địa phương khác cố tình bày chiêu trò bôi nhọ nên đã thành lập tổ tuần tra, chuẩn bị cẩn thận khảo sát tình hình. Mấy người cũng đừng hi vọng xem náo nhiệt nữa, không chừng sẽ gặp nguy hiểm, mau trở về đi."
La Bồng vừa nói vừa muốn đuổi bọn họ về, Lại Hiển Thanh đương nhiên không chịu, còn chưa tìm thấy Khang Bảo Ni, cứ tay không trở về thì biết giải thích như thế nào, đành phải mập mờ đáp: "Thật ra chúng tôi tới đây tìm người..."
"Có người đi lạc sao?" La Bồng vừa nghe đã cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chóng rút điện thoại muốn liên lạc với đội tuần tra trong thôn: "Tôi gọi người tới đây cùng nhau tìm kiếm."
"Đừng đừng đừng." Lại Hiển Thanh vội vàng xua tay, càng đông người càng loạn, "Chúng tôi tự tìm là được rồi."
La Bồng không khỏi nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc mấy người tới đây làm cái gì?"
Lại Hiển Thanh lập tức nghẹn lời, La Bồng thấy cậu ta vò đầu bứt tai càng thêm hoài nghi, giọng điệu cảnh