[ Tiếp theo, để tôi cho cậu xem một thứ, canh thịt viên ngọc trai. ]
La Bồng không biết mấy người trẻ tuổi này có lai lịch gì, nhưng sự khinh thường khu chợ quỷ trong lời nói của Tiết Trầm lại khiến anh ta cảm thấy sảng khoải, cuối cùng cũng tìm được người có tiếng nói chung.
Anh ta vội vàng muốn báo tin cho đồng nghiệp, "Alo" hai lần nhưng không có ai trả lời, bỏ điện thoại xuống xem xét mới phát hiện cuộc gọi không biết đã bị ngắt từ lúc nào, cũng không thể gọi lại được nữa.
Quả nhiên là âm khí của chợ quỷ! Giống như trên TV, tín hiệu sẽ biến mất ngay khi ma quỷ xuất hiện!
La Bồng biến sắc, xông đến đám người Tiết Trầm nói: "Các cậu không cần phải sợ, tôi đi tìm người đến xử lý."
Nói xong đã thấy Tiết Trầm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta, hoàn toàn không có chút sợ hãi, ngược lại giống như... thiếu kiên nhẫn?
Tiết Trầm thực sự mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Người phàm, anh có thể đừng kéo thêm gánh nặng cho tôi không?"
La Bồng: "Hả?"
Tính tình Giản Lan Tư so với Tiết Trầm tốt hơn một chút, cách nói chuyện cũng uyển chuyển hơn: "Chúng tôi có thể xử lý, anh tìm người tới chỉ càng phiền phức mà thôi."
La Bồng lúc này mới nhớ ra, người con lai kia vừa rồi không cần lửa cũng đốt cháy được lá bùa, nhìn dáng vẻ tự tin này có lẽ mấy người trẻ tuổi đây thực sự bản lĩnh đầy mình.
Nếu đúng như vậy thì việc tìm thêm ai đó sẽ cản trở đến họ, nhưng nếu ngồi yên không lo lắng, lỡ chẳng may có vấn đề gì xảy ra anh ta cũng không biết phải xử lý như thế nào.
La Bồng còn đang do dự, Tiết Trầm đã cùng Giản Lan Tư đi đến khu chợ quỷ.
La Bồng cắn răng chịu đựng, dứt khoát đi theo.
Tiết Trầm thấy anh ta thật sự đi theo, không khỏi nhíu mày: "Anh có biết bản thân anh cũng là một trong những gánh nặng mà tôi đã nói đến không?"
La Bồng ngẩng đầu lên, tự cổ vũ chính mình: "Cán bộ là đầy tớ của nhân dân, tôi tuyệt đối không thể bỏ mặc một thị trường nguy hiểm không có giấy phép tiếp tục hoạt động."
Tiết Trầm "xùy" một tiếng: "Thế thì sao? Anh tới cấp giấy phép kinh doanh cho bọn họ à?"
La Bồng: "..." Anh ta không có ý này.
Thực ra Tiết Trầm cũng chẳng quan tâm lắm, chợ quỷ mặc dù là thị trường của âm phủ nhưng ở trong đó một thời gian dài cũng không gây nguy hại gì với người sống, hơn nữa nơi này chưa chắc là chợ quỷ.
Lại Hiển Thanh hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi Giản Lan Tư: "Anh Giản, anh có thể cho tôi mấy lá bùa của anh được không, tôi hơi sợ."
Giản Lan Tư: "... Đây không phải bùa bắt ma."
Lại Hiển Thanh: "Không sao, tôi không kén chọn."
Lúc này cầm được lá bùa là tốt rồi, còn đòi hỏi cái gì?
Giản Lan Tư im lặng một chút, lát sau đưa cho cậu ta hai lá bùa.
Bạn bè quốc tế trao cho người Trung Quốc lá bùa màu vàng, cảnh tượng thật kỳ diệu.
La Bồng nói không nên lời, quang minh chính đại hỏi: "Anh bạn, có thể cho tôi hai lá bùa được không?"
...
Chợ quỷ cách đó không xa, nhưng vẫn phải đi một lúc mới tới nơi, đương nhiên cũng có những bãi sông chất lượng đường xá không hề tốt.
Khung cảnh khu chợ càng hiện rõ khi đến gần, nó không giống như chợ cổ với không khí ma mị trong văn hóa dân gian, mà khu chợ này khá hiện đại.
Diện tích nơi đây khá lớn, nhìn trực quan thì đếm được hơn chục gian hàng sắp xếp quy củ, ở đây sử dụng loại sạp giả gỗ thường thấy trong các chợ đêm trên cả nước.
Mặt hàng tại mỗi gian đều khác nhau, ngoài đồ ăn nhẹ, trái cây, đồ thủ công mỹ nghệ,... còn có cả những loại dược liệu đặc sản của địa phương như sâm rừng, chà là, đông trùng hạ thảo.
Các chủ quầy hàng không có bất kỳ dáng vẻ gì khác lạ, nhìn họ chỉ giống như những người dân làng bình thường.
Toàn bộ khu chợ trông quá bình thường, cũng quá nề nếp.
Thoạt nhìn La Bồng khó có thể phát hiện ra điều gì kì lạ, chẳng trách sau khi nhiều du khách nhận ra sự không ổn, phản ứng đầu tiên là mắng khu chợ lừa đảo chứ không ai suy nghĩ theo hướng phản khoa học nào khác.
Tuy vậy, La Bồng vẫn cảm giác được đôi chút bất thường, có chỗ nào đó không hợp lý nhưng nhất thời chưa biết cách gọi tên.
Tiết Trầm không quan tâm đến việc khu chợ này kì lạ hay không, cậu bắt đầu công cuộc đi mua sắm.
Ông chủ của các quầy hàng dường như không ý thức được những vị khách này đột ngột xuất hiện, họ đều rất tự nhiên bận rộn với công việc của riêng mình, một số người còn đang tán gẫu.
"Ồ, hôm nay chợ mở xa thôn, không có khách đến."
"Hết cách rồi, thôn tổ chức tuần tra, bị phát hiện ra sẽ không tốt."
"Như vậy mà gọi là giữ trật tự đô thị sao? Thật phiền phức, bày hàng cũng muốn quản."
Đang nói, đột nhiên có người "A" một tiếng, ánh mắt rơi trên người La Bồng, trông không thân thiện lắm: "Các người nhìn cậu trai kia ăn mặc kìa, có phải đồng phục của đám bảo an trong thôn không?"
La Bồng căng thẳng vì những ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, lông tơ dựng ngược hết lên, nhất thời không biết làm thế nào để ứng phó, chỉ thấy Tiết Trầm nghiêng đầu nhìn qua, thuận miệng nói: "Không phải, anh ta chỉ đang cosplay thôi."
Chủ quầy hàng nghi ngờ: "Cosplay?"
Tiết Trầm gật đầu, chỉ vào đồng phục trên người La Bồng một chút: "Đây gọi là sự cám dỗ của đồng phục, anh hiểu không?"
Chủ quầy hàng bừng tỉnh ngộ ra: "Vậy đây chính là sự cám dỗ của đồng phục, tôi học được rồi."
La Bồng: "...?!"
La Bồng toát mồ hôi lạnh.
Tiết Trầm không tỏ vẻ sợ hãi, vẫn tiếp tục đi dạo quanh khu mua sắm.
Lại Hiển Thanh nhìn Tiết Trầm chọn lựa từng quầy hàng một, bình phẩm từ đầu đến chân, không khỏi cảm thấy có chút ảo giác, nhỏ giọng thì thầm: "Anh Trầm, anh thực sự muốn mua những thứ ở đây sao?"
Nghĩ đến đồ vật này dưới ánh mặt trời có thể là rác rưởi, cát đá cùng những thứ cũ kỹ thối nát, cậu ta cảm thấy da đầu tê rần.
"Nghĩ gì thế? Làm sao có thể mua được?" Tiết Trầm khó hiểu liếc cậu ta, "Đương nhiên là trực tiếp lấy."
Cậu xoa xoa móng vuốt, "Tôi chọn gần xong rồi."
Lại Hiển Thanh: "...?"
Cậu ta đang hoảng hốt đột nhiên khựng lại, vội vàng kéo tay áo Tiết Trầm, chỉ vào một gian hàng phía trước nói nhỏ: "Hôm qua tôi vừa mua cam ở đó."
Tiết Trầm gật đầu: "Biết rồi."
Lại Hiển Thanh không kịp phản ứng, chỉ thấy Tiết Trầm đi đến gian hàng kia, ngón tay cong lên gõ vào mặt bàn: "Xin chào, tôi đến thu tiền nợ."
Chào hỏi con nợ, cậu thực sự là một con rồng có phẩm chất tốt đẹp.
Chủ quầy hàng sửng sốt: "Thu tiền nợ cái gì cơ?"
Tiết Trầm chỉ vào Lại Hiển Thanh: "Ông còn nhớ đơn hàng bán được tối hôm qua không?"
Lại Hiển Thanh: ?? Cậu ta chỉ muốn nói cho Tiết Trầm quầy hoa quả này toàn bán đồ hư thối thôi mà, không phải để anh Trầm đi đòi quyền lợi giúp mình!
"Tôi nhớ ra cậu rồi." Chủ quầy hàng nhìn Lại Hiển Thanh, hơi nheo mắt, có vẻ không hiểu, "Cậu lại tới sao? Thật kỳ lạ, làm sao có thể vào đây lần thứ hai chứ?"
"Đương nhiên là bởi vì chúng tôi biết pháp thuật." Tiết Trầm cho Giản Lan Tư một ánh mắt.
Giản Lan Tư yên lặng xòe ra một lá bùa màu vàng.
Lại Hiển Thanh, La Bồng: "...?"
Chờ đã, có phải các cậu chủ quan quá rồi không? Đúng ra phải cẩn thận tìm cách đối phó với ma quỷ trước rồi mới tiết lộ bí mật chứ?
"Hóa ra là pháp sư." Chủ quầy hàng hiểu ra, lập tức nhe răng lộ vẻ đe dọa, "Thì sao? Mày tới đây để đòi hậu mãi(*) đúng không? Có bản lĩnh thì thử đốt bùa xem..."
(*) Hậu mãi: (tiếng Anh: After-sales Support) là bất kì dịch vụ nào được cung cấp sau khi khách hàng đã mua sản phẩm.
Dáng vẻ của chủ quầy hàng kiêu ngạo, đúng là không sợ bùa chú chút nào.
Lại Hiển Thanh và La Bồng lập tức cảm thấy sợ hãi, nhỡ rằng bùa chú thực sự không chế trụ được những thứ này thì sao? ... Chưa kịp suy nghĩ xong thì đột nhiên bọn họ cảm thấy hoa mắt.
Chỉ nghe một tiếng "phành" thật to, quầy hàng lớn như vậy đã bị Tiết Trầm đạp một cước sập xuống mặt đất. Kết cấu ngôi nhà bằng gỗ trông chắc chắn biết bao mà nháy mắt đã tan tành thành từng mảnh, hoa quả cùng các mặt hàng khác lăn sõng soài dưới chân.
Chưa hết, Tiết Trầm thậm chí trở mình xông lên phía trước, nhanh như chớp đè vị chủ quầy hàng kia xuống đất, điên cuồng đánh, vừa đánh vừa mắng to: "Thích thử thì tao thử cho mày xem."
La Bồng: ???
Tốt lắm, cmn đúng là một hình ảnh quen thuộc!
Với tư cách là đội tuần tra của thôn Kê Quan, thỉnh thoảng anh ta sẽ phải giải quyết một số tranh chấp và ẩu đả giữa các khách du lịch, lúc này anh ta gần như lao đến can ngăn.
Lại Hiển Thanh: "..."
Tốt lắm, cmn lại là một hình ảnh quen thuộc!
Cậu ta biết rõ Tiết Trầm có thể đánh yêu quái, nhưng không ngờ Tiết Trầm đánh quỷ cũng hừng hực khí thế như vậy... Đây là mạnh mẽ tiêu diệt càn quét hết thảy sao?
Chủ quầy hàng không ngờ người trẻ ngày nay còn chưa nói lý đã dùng vũ lực, ông ta không kịp phản ứng đã bị đè xuống mặt đất.
Nói là pháp sư cơ mà, vì sao lại đột nhiên biến thành võ sư cơ chứ???
Đáng sợ hơn chính là, ông ta phát hiện mình không có chút sức lực nào để chống trả, chỉ biết ôm đầu gào thét nhưng mồm miệng vẫn ngoan cố nói: "Mày đánh nữa tao sẽ không khách khí đâu!"
Cùng lúc đó, khu chợ quỷ vốn hoang sơ yên tĩnh bắt đầu sôi sục lên.
Các chủ quầy hàng khác thấy có người động thủ, cũng không che giấu diện mạo thật của mình nữa, tất cả nhao nhao xông lên giương nanh múa vuốt vây quanh đám người bọn họ.
Vùng hoang vu ban đêm đang yên tĩnh bị đánh phá, cả khu chợ lộ nguyên hình, các gian hàng biến thành đá, gốc cây và giẻ rách.
Thức ăn thối rữa bốc ra mùi hôi thối, những đồ thủ công nhỏ cũng biến thành cát, đất và vụn gỗ, vương vãi khắp nơi.
Ánh đèn vụt tắt, không gian chìm trong bóng tối, chỉ còn những vì sao vẫn như cũ tỏa sáng trên bầu trời.
Gió lạnh lướt qua, chủ quầy hàng phát ra những tiếng kêu lanh lảnh rợn người, dưới ánh sao mờ ảo có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn chúng bắt đầu biến dạng.
Một số có hai con mắt lồi ra, một số lại có đầu nhọn hoắt, số khác miệng dài đến mang lai, còn có cả tên mọc ra hai chòm râu thật dài.
Quai hàm bạnh ra, ngón tay lộ móng vuốt sắc nhọn, làn da phồng lên từng mảng từng mảng trông như sắp nứt toác, cơ thể còn mọc lên những bướu thịt cùng tế bào kỳ quái.
Hình thù kỳ dị, trông gớm ghiếc dữ tợn vô cùng.
Lại Hiển Thanh và