[ Ồ, thật là một thứ âm thanh vô văn hóa! ]
Khoảng khắc hồn phách khôi phục gần ngay trước mắt, tâm tình Tiết Trầm thoải mái rất hơn nhiều, bóng ma tâm lý mà thầy giáo Loan tạo nên cũng bị xua tan không ít, vui vẻ xách laptop xuống tầng.
Trong ký túc xá, Trình Hàm nhìn cơn mưa đột ngột hạ xuống, không nhịn được cảm thấy run rẩy: "Đây, đây không phải Phục Ba Quân phun nước thật chứ?"
Giữa làn hơi nước lan tỏa trong không gian, đâu đó vang vọng vài thanh âm bay bổng kì lạ.
"Là long quân, nhất định là long quân, chỉ có một con rồng thực thụ mới có thể khiến mây trời biến sắc trong một cái chớp mắt, tôi thật sự may mắn khi được gặp gỡ người."
Mặt Trình Hàm trở nên tái mét: "Ai? Là ai đang nói chuyện?"
"Người anh em chớ hoảng sợ, là người bạn mới trai nhỏ của cậu đây."
Trình Hàm: = =
Lại Hiển Thanh: "......Trai nhỏ, mày đã đáp ứng với bọn tao sẽ không tùy tiện nói chuyện."
.
Tiết Trầm xuống tầng đã thấy một bóng hình đứng bên ngoài ký túc xá.
Trên tay người nọ cầm một chiếc ô màu đen để che mưa, những giọt nước tí tách tí tách rơi, hơi nước lan tỏa, dáng người bất động như cây tùng vẫn vô cùng thu hút sự chú ý xung quanh.
Thấy Tiết Trầm đã tới, chiếc ô kia hơi nâng lên một chút lộ ra gương mặt sắc sảo tuấn tú của người bên trong.
Tiết Trầm "A" một tiếng: "Đàn anh đang đợi tôi phải không? Khách khí thật đấy."
Đôi mắt một màu hổ phách trong suốt của Giản Lan Tư nhiễm vài phần hơi nước, lộ ra ý cười: "Vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi."
Màn sương mù càng khiến hình ảnh mỹ nhân như được phủ thêm một màu lọc mơ hồ huyền ảo, trái tim rồng rung động trong nháy mắt.
Tâm trạng Tiết Trầm càng trở nên vui vẻ hơn, tộc Rồng bọn họ thường đánh vài đợt sấm sét, tạo vài cơn mưa để cuộc sống phần thêm thú vị, có thể bảo trì nhan sắc dưới mưa, thậm chí đẹp hơn vài bậc là loại kĩ năng cao cấp đến nhường nào.
Tiêu chuẩn lựa chọn long phi x3.
"Được." Tiết Trầm rất tự nhiên chen vào cùng một chiếc ô, "Đi thôi."
Chiếc ô của Giản Lan Tư không tính là quá lớn, hai nam sinh sóng vai dường như có phần chật chội, anh cũng chỉ ngừng một chút, không bảo Tiết Trầm quay về lấy ô mà yên lặng nghiêng nó về phía cậu.
Những giọt nước chạm xuống mặt tán ô rồi nảy lên không trung rộng lớn.
Giản Lan Tư nói: "Vừa rồi thời tiết còn khá tốt, không hiểu sao lại đột nhiên mưa thế này."
Tiết Trầm nhăn mũi, hừ nhẹ một tiếng: "Làm sao, mưa thì không phải một loại thời tiết tốt à?"
Phàm nhân các người lúc cầu mưa đâu có nói như vậy.
Giản Lan Tư nghe ra vài phần khiển trách trong giọng điệu của Tiết Trầm, nhất thời cảm thấy khó hiểu nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, không biết nghĩ tới cái gì lại đột nhiên khẽ cười: "Trời mưa cũng tốt mà."
Hơi nước mờ mịt bị ngăn cách bên ngoài, chiếc ô dựng lên một thế giới nhỏ vô hình chỉ có bọn họ.
Không bao lâu sau hai người đã tới thư viện.
Giản Lan Tư thu ô về trên bậc cầu thang ngoài cửa lớn, rũ rũ những giọt nước còn đọng lại, đang muốn đặt ô lên giá xếp bên cạnh thì thấy Tiết Trầm nói chuyện với một nữ sinh trú mưa dưới mái hiên.
Nữ sinh kia chính là Chương Mộc Tâm.
Chương Mộc Tâm vừa thấy người quen, tâm trạng vẻ, ánh mắt rơi xuống chiếc ô Giản Lan Tư cầm trên tay: "Các cậu có thể cho tôi mượn ô chút không? Tôi để quên tài liệu ở ký túc xá cần quay về một chuyến."
Cô ấy vừa nói vừa buồn bực: "Trời mưa đột ngột quá, tôi chưa kịp mang theo ô."
Giản Lan Tư gật gật đầu: "Có thể."
Đang muốn đưa ô qua lại thấy Tiết Trầm thuận miệng nói: "Không cần dùng đâu, mưa đã tạnh rồi kìa."
Bàn tay Giản Lan Tư khựng lại giữa không trung: "........"
Chương Mộc Tâm nghĩ rằng Tiết Trầm không muốn cho mượn ô, giải thích: "Đừng lo, tôi sẽ quay lại rất nhanh, không làm chậm trễ thời gian của cậu đâu..."
Còn chưa nói xong, sắc trời bên ngoài đột nhiên bừng sáng.
Cô lập tức sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy trời quang mây tạnh, khoảng không bao la lại ngập tràn ánh nắng.
Chương Mộc Tâm:??
Tiết Trầm dùng vẻ mặt nhân từ của loài rồng đối với phàm nhân: "Không phải là tạnh rồi sao, mau trở về đi."
Chương Mộc Tâm khiếp sợ: "Má nó, sao cậu biết trận mưa này sẽ ngừng lại?"
Bởi vì tôi là người tạo ra nó!
Tiết Trầm mặt không đổi sắc, thấp giọng nói: "Đây là một loại kĩ năng trời phú, cậu có hiểu không?"
"Tôi hiểu!" Chương Mộc Tâm lại nghĩ tới cái gì, kích động vỗ tay nói, "Vì cậu là truyền nhân của rồng."
Tiết Trầm: "......?"
Chương Mộc Tâm bày ra vẻ mặt nhìn thấu chân tướng: "Tôi nghe Tiểu Hồng nói cậu có quan hệ rất tốt với một vị long quân, long quân kia trao cho cậu long khí gì gì đó làm nó cũng được hưởng lây, cho nên cậu chắc chắn là hậu duệ của loài rồng ở nhân gian! Tôi nói có đúng không!"
Tiết Trầm: "...... Tiểu Hồng cũng nói nhiều thật đấy." Còn biết nâng giá trị bản thân mình lên.
Chương Mộc Tâm vừa thấy vẻ mặt cậu không tốt, vội vàng sửa miệng: "Không phải không phải, Tiểu Hồng chưa nói gì hết, là tôi nghe lén, cậu ngàn vạn lần đừng đánh Tiểu Hồng."
Tiết Trầm xua xua tay: "Cậu mau quay về đi."
"À à à." Chương Mộc Tâm nhanh chóng chạy xuống bậc cầu thang, không quên quay đầu lại kiến nghị: "Tôi cảm thấy cậu nên ứng tuyển vào sở khí tượng, bằng thực lực của cậu chắc chắn sẽ chiến thắng khoa học công nghệ."
Tiết Trầm: "......"
Cậu cạn lời một lúc, chuẩn bị tiến vào thư viện, vừa quay người thì thấy Giản Lan Tư nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt nghi hoặc: "Cậu còn đoán trước được thời tiết?"
Đoán trước cái gì mà đoán trước, bổn long căn bản là khống chế thời tiết!
Tiết Trầm tỏ ra hợp tình hợp lý: "Bởi vì tôi là truyền nhân của rồng."
Giản Lan Tư: "......"
......
Thời điểm ôn tập cuối học kỳ, thư viện còn rất ít chỗ trống, hai người chọn một góc rồi ngồi vào.
Giản Lan Tư nói: "Tài liệu hôm qua cậu gửi tôi đã tra cứu rồi, bây giờ tìm kiếm dựa vào số thứ tự là được, một vài tư liệu tham khảo trường học không đề xuất tôi cũng đã download, cậu mở máy tính ra tôi chia sẻ cho."
Tiết Trầm nhìn anh bằng ánh mắt nóng rực, lời nói ra xuất phát từ tận đáy lòng: "Đàn anh, tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, anh chính là người quan trọng nhất đối với tôi trong trường học này."
Vừa đẹp, vừa giỏi tiếng Anh, lại còn nhiệt tình săn sóc.
Đối với một con rồng phải viết luận văn mà nói, trong trường này không ai quan trọng hơn Giản Lan Tư.
Giản Lan Tư sửng sốt một chút, hơi rũ mắt xuống, giọng nói mang theo ý cười: "Thật sao... Đó là vinh dự của tôi."
Có Giản Lan Tư trợ giúp, hiệu suất làm việc của Tiết Trầm tăng lên nhanh chóng.
Sợ quấy rầy đến những người khác, hai người đè thấp âm thanh nói chuyện, trao đổi một vài điều khó hiểu, Tiết Trầm cầm lòng không được tiến đến gần, gác đầu lên vai Giản Lan Tư.
Sợi tóc mềm mại của Tiết Trầm chạm vào sườn mặt của Giản Lan Tư, anh theo bản năng nâng tay định gạt sợi tóc ra, nhưng sau đó lại yên lặng bỏ qua.
Hoàng hôn dần buông xuống, Tiết Trầm đứng dậy khỏi màn hình máy tính, thở dài một hơi, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi cảm thấy hiện tại bản thân rất có gan đối mặt với thầy giáo Loan."
Không sai, là người đẹp cho cậu dũng khí!
Giản Lan Tư nhìn dáng vẻ khoe khoang của cậu, không tự giác bật ra một tiếng cười nhẹ.
"Đến giờ ăn cơm rồi." Tiết Trầm nhìn thời gian, bắt đầu thu dọn đồ đạc, "Đàn anh, cùng đi ăn đi, tôi mời."
Cậu vô cùng hào phóng bổ sung: "Cho anh chọn địa điểm."
Sau khi những trò lừa đảo tiền bạc của người phàm làm cậu cực kỳ thất vọng, cậu đã không định hào phóng như vậy nữa rồi, nhưng mỹ nhân thì có thể ngoại lệ.
Giản Lan Tư hơi dừng lại, tiếc nuối nói: "Hôm nay không được rồi, tôi có hẹn."
"Vậy sao." Tiết Trầm nhăn mũi, "Tôi về phòng gọi cơm hộp ăn."
Giản Lan Tư suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Cậu có muốn đi cùng tôi không?"
"Không được, tôi đâu có quen biết." Tiết Trầm không chút do dự từ chối, cậu cũng không phải một con rồng thích xã giao.
Giản Lan Tư tiếp tục nói: "Bác tôi có một người bạn muốn nhờ giúp đỡ vài việc, tôi cảm thấy không chừng cậu hỗ trợ được đó .... có thù lao."
Động tác cất máy tính của Tiết Trầm chậm lại, sau đó tiến đến gần tựa như lơ đãng hỏi: "Người kia... rất giàu sao?"
Giản Lan Tư nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: "Thực sự giàu có."
"Không nói sớm." Tiết Trầm vô cùng chính trực, "Anh giúp đỡ tôi như vậy, tôi cũng nên giúp đỡ bạn bè của anh, ý tôi là bạn bè của bác anh loại bỏ mọi lo âu phiền muộn."
Lần này Giản Lan Tư cố gắng nhịn cười: "Chúng ta