Chương 15
Thẩm Kiều cảm thấy hơi lúng ta lúng túng, nhưng cô thực sự đã đau đến mức đứng không vững, cho nên cũng không tiếp tục xấu hổ từ chối nữa. Cô mấp máy môi, cẩn thận áp người lên trên lưng Kỳ Ngôn Chu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Kỳ Ngôn Chu, làm phiền cậu rồi." Thẩm Kiều khó thở nhưng vẫn không quên nói cảm ơn.
"... Không có gì."
Kỳ Ngôn Chu nhẹ nhàng cõng cả người cô lên, bước đi như bay, hướng thẳng đến phòng y tế.
Sau khi đi được mấy bước, Chu Tư Cầm cũng chạy chậm đuổi theo.
Không lâu sau đó, ba người đến phòng y tế.
Giáo viên phòng y tế đưa cho Thẩm Kiều một viên thuốc chống viêm, ra hiệu cho cô nằm dài lên giường: "Em nằm ngủ ở chỗ này một lát đi. Hôm nay là đại hội thể dục thể thao hả? Nếu em có nội dung phải thi đấu thì không cần tham gia, cô sẽ ghi giấy khám bệnh cho em."
Thẩm Kiều nuốt viên thuốc vào miệng, sau đó uống mấy hớp nước, nhẹ giọng thều thào: "Cảm ơn cô ạ."
"Không có gì, hai bạn học sinh này về hội trường thi đấu cả đi, phòng y tế không thể chứa được nhiều người đứng chờ như vậy đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu nhìn thoáng qua Thẩm Kiều một chút, ánh mắt lạnh nhạt, xoay người đi về phía cửa.
Nhưng trên mặt Chu Tư Cầm lại hiện đầy vẻ lo lắng, chậm chạp không chịu xê dịch bước chân.
Thẩm Kiều gắng gượng mỉm cười, nắm lấy ống tay áo Chu Tư Cầm, nhỏ giọng mở miệng: "Được rồi Cầm Cầm, cậu đi đến hội trường thi đấu xem mọi người thì trước đi, mình ngủ một lát là khoẻ ngày thôi mà, khi nào mình tỉnh sẽ nhắn tin cho cậu, chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm trưa."
"Ừ, vậy cậu có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho mình."
"Ừm."
Thẩm Kiều dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục lên tiếng, quay về phía cửa nói lời cảm ơn chân thành một lần nữa: "Kỳ Ngôn Chu, cảm ơn cậu đã đưa tôi tới."
Giọng nói mềm mại, trong trẻo khiến hành động của Kỳ Ngôn Chu hơi chậm lại trong vô thức.
Anh không quay đầu, chỉ xoay cánh tay giơ lên, tùy ý huơ qua huơ lại, ý chỉ không cần cảm ơn.
Thẩm Kiều cười yếu ớt, trong lòng đã quen với dáng vẻ này của anh từ lâu rồi, cũng không cảm thấy có gì đáng ngại .
Ngày sau đó, Chu Tư Cầm cũng cẩn thận bước qua, đồng thời đóng cửa rồi rời đi.
...
Kỳ Ngôn Chu sải chân bước dài, đi nhanh về phía hội trường thể thao.
Chu Tư Cầm có chuyện muốn hỏi anh, phải chạy bước nhỏ đến mới có thể mệt mỏi đuổi kịp.
"Bạn học Kỳ Ngôn Chu!"
Kỳ Ngôn Chu không hề có phản ứng gì.
Chu Tư Cầm cắn răng, lấy hết sức chạy một mạch lao đến trước mặt anh, ngăn cản bước tiếp theo của anh, cô ấy tức giận nhíu chặt lông mày: "Này, vừa nãy cậu tìm tôi hỏi chuyện của Thẩm Kiều, mặc dù tôi đang rất gấp nhưng vẫn đứng lại trả lời cậu, vậy mà bây giờ cậu lại coi như không nhìn thấy tôi, cái tên nhà cậu bị gì vậy hả!"
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày: "Có việc gì?"
Ngày lập tức, Chu Tư Cầm bị ba chữ này của anh làm nghẹn họng, há to miệng, nửa ngày nói không ra lời.
Mắt thấy Kỳ Ngôn Chu lại định cất bước, cô ấy vội vàng nói: "Kỳ Ngôn Chu, có phải lúc nãy cậu vẫn luôn đi theo chúng tôi đến đây đúng không? Nếu không sao có thể xuất hiện trùng hợp như vậy?"
"..."
"Cậu rất để ý đến chuyện của Kiều Kiều? Vì sao vậy"
"..."
"Sao lại không nói gì hết …"
Kỳ Ngôn Chu đưa tay, liếc mắt nhìn đồng hồ: "Tôi có việc, không rảnh trả lời mấy vấn đề nhàm chán này."
Nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt dữ tợn của Chu Tư Cầm, lách người bước qua cô ấy, dứt khoát đi xa.
Chu Tư Cầm siết chặt nắm đấm, trừng mắt liếc nhìn bóng lưng cao gầy của Kỳ Ngôn Chu, do dự nửa giây, quyết định tiếp tục theo sau.
Không đúng.
Hai người đó thực sự quá không bình thường.
Cho dù là hành động hay thái độ.
Nếu như thực sự như chính Thẩm Kiều nói, thật sự chỉ bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt cho nên mới tiếp cận Kỳ Ngôn Chu, nhưng rõ ràng phản ứng của Kỳ Ngôn Chu không hề
bình thường. Thậm chí, đến cả ánh mắt của anh nhìn về phía Thẩm Kiều cũng có một loại cảm giác chiếm hữu, tự dưng khiến mình có thêm mấy phần tội lỗi.
Thân là người bạn tốt nhất của Thẩm Kiều, Chu Tư Cầm cảm thấy mình có trách nhiệm cần phải bảo vệ Thẩm Kiều.
Cho nên, cô ấy đi theo Kỳ Ngôn Chu, đi thẳng về sân vận động.
Kỳ Ngôn Chu mặc kệ cô ấy, tự đi đến bên cạnh đường chạy.
Một bên của đường chạy đang bắt đầu vòng đấu bán kết của nội dung chạy nhanh.
Chu Tư Cầm là người có quan hệ rộng, không lâu sau đã tìm thấy mấy người quen trong đám người, đi đến nghe ngóng vài câu.
"Bên nhóm nam đã thi xong rồi. Hình như chiều nay sẽ bắt đầu trận chung kết thì phải? Mình nghe giáo viên thể dục nói, đây là nội dung thi đấu cuối cùng của sáng hôm nay ."
"... Cậu nói ai? Kỳ Ngôn Chu của lớp mười một kia á hả? À, vừa nãy trọng tài gọi tên cậu ta nhưng không thấy cậu ta đến chạy, có lẽ là bỏ cuộc rồi."
"Nghe nói, cậu ta rất giỏi."
"Trước đây trong nhóm chat còn nói cậu ta đánh nhau khoẻ lắm, cơ bắp cường tráng, cho nên các khoản thể dục thể thao rất giỏi, ra sân là có thể giật giải."
"Có lẽ đặc biệt đến tham gia là vì tiền chăng?"
"..."
Chỉ trong chốc lát, suy đoán bay đầy trời.
Chu Tư Cầm lại không tiếp tục nghe ngóng gì nữa, cô ấy quay đầu, nhìn về một bên khác của đường chạy như đang suy nghĩ.
Ở nơi đó, Kỳ Ngôn Chu đứng bình tĩnh bên ngoài đám người.
Đơn độc một mình, người sống chớ tới gần. Thậm chí ánh mắt cũng lạnh lẽo như băng tuyết, khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng qua mấy lần chạm mặt, anh lại chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn Thẩm Kiều.
-
Thứ sáu.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc thuận lợi.
Vừa tan học chưa được bao lâu, một bức ảnh được gửi vào từng nhóm chat trong trường.
Trong bức hình đó, Kỳ Ngôn Chu cõng một bạn học sinh nữ, sắc mặt nghiêm túc.
Bởi vì góc chụp, cho nên một nửa gương mặt của bạn nữ đó bị vai anh che khuất, chỉ lộ ra con mắt khép hờ và cái trán.
Cho dù như thế, vẫn có người nhận ra rất nhanh, bạn nữ đó chính là Thẩm Kiều, cũng đã so sánh với bức ảnh cô nâng cờ ra sân thi đấu.
Hai người đều được coi là nổi tiếng trong trường, hành động trắng trợn như thế, đương nhiên đã dấy lên một đợt bàn tán sôi nổi.
"Yêu nhau rồi sao? Yêu nhau rồi sao?"
"Mình cảm thấy chắc là vậy rồi, tính tình của Kỷ Ngôn Chu đáng sợ như thế, ngoại trừ bạn gái mình, cậu ta sẽ đồng ý cõng bạn nữ khác sao? Không thể nào."
"Chậc, đánh giá dựa trên giá trị nhan sắc, rất xứng. Nhưng nhìn vào phương diện khác, chắc chắn không hề xứng."
"Có thể tưởng tượng được cảnh tượng công chúa nhỏ bị Kỳ Ngôn Chu mắng khóc..."
"Tiêu rồi, lớp chúng ta có không biết bao nhiêu thằng thất tình, ha ha ha, mối tình đầu bị người ta cướp mất rồi!"
"Đám con gái thất tình cũng không ít nhỉ? Tình đơn phương kết thúc rồi, chậc chậc chậc…"
"..."
Lúc này, tin đồn thất thiệt lan truyền nhanh đến chóng mặt.
Nhưng cuối cùng Thẩm Kiều lại không hề bị hoảng loạn, nghe phong thanh thấy có "tin đồn yêu đương" liên quan đến mình.
Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa đây: "Ai rảnh rỗi vậy chứ, còn chụp lén."
Chu Tư Cầm gật đầu như thấy chuyện lạ: "Đúng vậy, lại còn tìm được một góc như vậy, hoàn toàn không chụp đến mình, giỏi ghê nha. Kĩ năng thế này, tương lai có thể đi làm chó săn được rồi đó."
"Có cách nào để bọn họ xoá đi không ?"
"Chắc là không đâu, những nhóm chat kia của trường chúng ta đều là ẩn danh, không biết ai gửi tới. Hơn nữa cũng truyền đi khắp rồi, có xóa cũng vô dụng. Nói không chừng thầy cô cũng thấy hết rồi."
Nhưng mà, hai người, một bên là học sinh nghệ thuật, một bên là người đứng đầu lớp quanh năm, tính tình còn cực kỳ dị hợm. Cho