Chương 16
Cả phòng ăn to lớn chìm vào yên lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ thi thoảng có vài tiếng nghẹn ngào, thút tha thút thít bất chợt vang lên.
Ai cũng không ngờ được mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Diệp Hân siết chặt giấy chứng nhận, nhìn về phía con gái út với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, như thể vừa nghe thấy lời nói bậy bạ nào đó. Bà ta ngập ngừng một chút, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Kiều, bà ta lại khẽ giật mình.
Thẩm Kiều cũng không kinh ngạc như trong tưởng tượng của bà ta.
Mà nhiều hơn cả là khủng hoảng.
Trong khủng hoảng còn có một chút thoải mái khó tả, giống như đang nói "quả là thế".
Rất lâu trước đó, lúc cô Trương còn đang dẫn dắt cho Thẩm Kiều, bà ấy từng tán gẫu với Diệp Hân.
Bà ấy nói, Thẩm Kiều là một đứa bé rất giỏi trong việc khống chế cảm xúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù ba-lê chỉ là một môn múa, nhưng dựa vào thực tế mà nói, đó cũng thuộc một loại hình biểu diễn, cần lên sân khấu biểu diễn kết hợp với nhạc điệu. Kiểu biểu diễn này không chỉ cần kỹ thuật, mà quần áo trang sức, thần thái vẻ mặt của vũ công cũng nằm trong phạm trù đó.
Mà Thẩm Kiều giống như sinh ra để dành cho kiểu "biểu diễn" này, cảm xúc gì cũng có thể bộc lộ và kìm nén một cách rất tự nhiên, tự do biến đổi.
Bởi vì năng khiếu bẩm sinh này cho nên trong lúc nhất thời, Diệp Hân không thể nào phân biệt được Thẩm Kiều thật sự không kinh ngạc đối với chuyện "mình là đứa trẻ được nhận nuôi" này, hay là đang che giấu cảm xúc kinh ngạc đó, giả vờ lấy trạng thái khác để ngụy trang.
Ở phía đối diện, Thẩm Hòa Nguyệt vẫn đang khóc lóc.
Diệp Hân quan sát Thẩm Thành Tuấn một chút, thấy sắc mặt ông ta xanh xám nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời nào, như một người ngoài cuộc. Đột nhiên trong lòng bà ta ngùn ngụt bùng lên lửa giận.
"Đừng đứa nào làm loạn nữa!"
Bà ta đập mạnh xuống bàn.
Thẩm Kiều ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp vẻ mặt như sững sờ của Thẩm Hòa Nguyệt.
Trong chốc lát, cô lại cảm thấy hơi buồn cười.
Có lẽ cô ta nghĩ dù sao cô cũng phải hoảng hốt và lo sợ mới đúng.
Diệp Hân hít sâu một hơi: "Kiều Kiều, con về phòng trước đi."
Lúc này Thẩm Hòa Nguyệt mở miệng cắt ngang lời bà ta: "Vì sao? Cứ để Thẩm Kiều ở chỗ này đi, mẹ nói thẳng rõ ràng luôn đi."
Diệp Hân: "Thẩm Hòa Nguyệt, mẹ thấy con muốn ăn đánh đúng không?"
Tình tình ngang ngược của Thẩm Hòa Nguyệt bộc phát, hoàn toàn không quan tâm: "Mẹ! Con mặc kệ! Con cứ muốn mẹ chọn, mẹ thích con gái ruột hay con gái nuôi hơn! Hôm nay giữa con và Thẩm Kiều, mẹ và cha nhất định phải chọn một —— "
Cô ta thực sự không cam lòng.
Vào giây phút khi cô ta nhìn thấy ngày tháng ghi trên giấy nhận nuôi, sự không cam lòng đó đã không chỉ bởi vì Thẩm Kiều, mà dần dần thay đổi, chuyển thành sự nghi ngờ đối với cha mẹ, nghi ngờ có phải bọn họ ghét bỏ cơ thể yếu đuối này của mình hay không.
Từ ngày tổng vệ sinh ấy, sau khi nhìn thấy tờ chứng nhận đó ở phòng sách, Thẩm Hòa Nguyệt vẫn nghẹn ứ một cục tức đến tận bây giờ.
Cô ta muốn đuổi Thẩm Kiều đi!
Cũng muốn phá tan giấc mơ của Thẩm Kiều!
Đương nhiên, càng phải nghe được lời giải thích từ chính miệng cha mẹ.
Đối mặt với sự hăm dọa của Thẩm Hòa Nguyệt, cuối cùng Diệp Hân không giữ vững được cảm xúc, tức hổn hển, trách cứ cô ta: "Thẩm Hòa Nguyệt, cái đứa con này, con muốn làm mẹ tức chết hay sao hả?"
"Vậy mẹ nói đi, tại sao hai người lại muốn nhận nuôi Thẩm Kiều?"
Cuối cùng, Thẩm Thành Tuấn ngồi bên cạnh chậm rãi lên tiếng: "Bởi vì thấy Kiều Kiều đáng thương, lúc đó nó mới chỉ lớn một chút, thậm chí đi đường cũng không biết đi, thất tha thất thểu. Nếu như cha và mẹ con không đưa nó về, có lẽ nó đã chết đói trên đường cái, hoặc là, bị lừa bán đi rồi."
Thẩm Hòa Nguyệt: "Vậy cũng có thể đưa đến cô nhi viện mà, chẳng lẽ không được ư?"
Thẩm Thành Tuấn hỏi lại cô ta: "Có một người chị làm bạn với con không tốt sao?"
"Không được! Đương nhiên không được! Cực kỳ không được!"
Nghe vậy, bỗng nhiên Thẩm Hòa Nguyệt bật dậy, chạy "bịch bịch bịch" đến bên cạnh Thẩm Kiều, một tay kéo cô đứng dậy từ chỗ ngồi, dùng sức đẩy cô ra ngoài cửa: "Tôi không cần chị em gì hết, chị biến đi!"
Cô ta đẩy hai ba cái.
Thẩm Kiều chưa kịp phản ứng, Thẩm Hòa Nguyệt đã tự ngã bệt xuống đất trước.
"..."
Thấy thế, Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn giật nảy mình, lập tức lao tới bên cạnh cô ta: "Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt? Con sao vậy?"
Gương mặt Thẩm Hòa Nguyệt trở nên tím tái dần đi, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn.
Thẩm Kiều rất quen với cảnh tượng này, đây là dấu hiệu trước khi cô ta phát bệnh.
Khi còn bé, cô đã từng thấy chuyện này rất nhiều lần, nhưng mấy năm nay gần như không hề phát tác.
Nghe nói, nếu như loại bệnh này chậm chạp không được điều trị kịp thời, sau này trở nên nghiệm trọng sẽ dẫn đến thiếu khí mà hôn mê.
Đến tận bây giờ Thẩm Kiều vẫn chưa thấy trường hợp sau, nhưng mà, dựa theo lời của "Thẩm Kiều" trong điện thoại nói, có lẽ đến bước đó cũng chính là lúc cần dùng đến cô.
Có một bình máu gấu trúc khoẻ mạnh ở trong nhà, không thể phủ nhận, đúng là lo trước khỏi hoạ.
Thẩm Kiều đứng đấy, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn trong nhà từ trên cao, luôn cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được mà bật cười một tiếng trong lòng.
Đúng là Thẩm Hòa Nguyệt phí hết tâm tư muốn đuổi cô đi.
Hơn nữa, có lẽ cô ta không trao đổi gì với Diệp Hân, vẫn chưa biết tấm lòng khổ sở, hết mực vì cô ta của cha mẹ.
"Để chị ta đi. Đây là… là nhà của con, không cho phép người… người ngoài vào."
Diệp Hân quay đầu lại, nhìn Thẩm Kiều một chút, vẻ mặt khó xử: "Kiều Kiều, cha mẹ..."
Thẩm Kiều hiểu rõ.
Cô không nói gì, nhếch môi quay người, đến cửa trước thay giày, đi ra ngoài, sau đó trở tay đóng cửa.
"Rầm —— "
Tiếng cửa đóng lại vang lên tựa như một cái búa tạ đập mạnh vào tim Thẩm Kiều.
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Rơi xuống như cắt đứt quan hệ.
Cuối cùng vẫn không chạy khỏi sự sắp đặt của số phận sao?
Nhưng cô không cam tâm.
...
Đêm đến.
Trăng vằng vặc treo trên cao.
Giữa tháng năm, ngoài trời không hề lạnh, thi thoảng có một làn gió thổi qua nhưng cũng sảng khoái mát mẻ.
Thẩm Kiều ngồi hai tiếng bên cạnh đài phun nước của khu chung cư.
Trong hai tiếng này, cô vừa nghĩ sau khi Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn trấn an được Thẩm Hòa Nguyệt, có thể sẽ đuổi theo ra tìm cô không, dù sao cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, dù giá trị ban đầu chỉ nhằm mục đích lợi dụng, nhưng thời gian lâu dài, biết đâu cuối cùng lại không nỡ cắt đưt?
Cô