Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta

Chương 110


trước sau



Cửa kính xe của Hứa Thừa Hạo rất trong suốt, chỉ cần liếc mắt một cái là Nguyễn Thần Hiên có thể nhìn thấy Cảnh Nhất Thành đang ngồi ở vị trí lái xe phía đối diện.

Mà Cảnh Nhất Thành không cần nghĩ cũng đoán được, người đang ngồi trong chiếc xe đổi diện mình chính là Nguyễn Thần Hiên!Hai người để đầu xe đối đầu giảng co hơn 30 giây, cuối cùng vẫn là Nguyễn Thần Hiên gọi điện thoại trước tiên: "Tôi không có ác ý.

"Cảnh Nhất Thành không chút lưu tình nói: "Sự tồn tại của cậu chính là ác ý lớn nhất.

"Nguyễn Thần Hiên trong nháy mắt nắm chặt di động trong tay, cắn răng nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành nói : "Cảnh tổng cũng thật thiếu tự tin, cư nhiên lại có thể lo sợ đến loại trình độ này.

"Cảnh Nhất Thành : "Dù có tự tin đến đâu cũng không chịu nổi người nào đó nghe không hiểu tiếng người.

"Nguyễn Thần Hiên : "Cảnh tổng nói càng nhiều càng thể hiện rằng bản thân không tự tin.

"Cảnh Nhất Thành : "Quả nhiên, liền đoán trước được cậu nghe không hiểu tiếng người.

"Nguyễn Thần Hiên lập tức bị nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nói tiếp : "Hình như ác ý của Cảnh tổng đối với tôi càng ngày càng lớn.

"Cảnh Nhất Thành lập tức phản kích lại: "Đó là bởi vì trình độ làm người khác ghê gớm của cậu càng lúc càng lớn.


"Nguyễn Thần Hiên : "Cảnh tổng luôn muốn nhìn người khác bằng con mắt phiến diện, kết quả cuối cùng lại tự làm bản thân mình ghê tởm.

"Cảnh Nhất Thành : "Đối mặt với loại người như cậu mà còn cần nhìn theo góc độ phiến diện, chỉ sợ là khiến người ta ghê tởm đến mức không muốn nhìn thẳng.

"Nguyễn Thần Hiên : "Cảnh tổng đang nhân cơ hội này trả thù tôi sao?"Cảnh Nhất Thành : "Tôi trả thù cậu mà còn cần phải nhân cơ hội chắc?"Nguyễn Thần Hiên lại một lần nữa bị á khẩu không nói ra lời, trong lúc đại não đang điên cuồng vận chuyển để chuẩn bị nói gì đó đáp trả đối phương, thì thanh âm của Cảnh Nhất Thành lại từ trong điện thoại vang lên lần nữa, hắn nói : "Nghe nói tình huống cơ thể con trai cậu khá tốt, thật là chúc mừng Nguyễn tổng, tôi với Hạo Hạo vẫn đang chờ mong uống rượu đầy tháng của đứa nhỏ đó.

"Những lời này thật sự là một kích trí mạng, Nguyễn Thần Hiên trực tiếp bại trận, kết thúc cuộc gọi quay xe rời đi.Có lẽ là do lúc trước theo đuổi Hứa Thừa Hạo nói quá nhiều, hiện tại Nguyễn Thần Hiên thật sự vô cùng sợ hãi ở trước mắt Hứa Thừa Hạo nhắc đến đứa nhỏ, cho dù chỉ là ở dưới lầu của tập đoàn Hứa thị, hắn cũng sẽ có loại cảm giác khẩn trương hoảng loạn vô cùng, luôn thấy hổ thẹn như làm việc xấu sắp bị phát hiện.

Cho nên cuối cùng hắn lựa chọn trực tiếp chạy trối chết trở lại công ty của mình, muốn thông qua công việc bận rộn để bản thân bình tĩnh trở lại.

Nhưng công việc vụn vặt ở công ty thật sự quá nhiều, mà điểm chết người chính là còn có một nhà đứa con riêng suốt ngày nhảy nhót gây chuyện lung tung.

Bọn họ vì để thượng vị, vì để có được cổ phần và tiền tài mà hoàn toàn không quan tâm an nguy của Nguyễn gia, thậm chí Hàn Hạo Phong vì để đối chọi với hắn mà sẽ lựa chọn bảo hổ lột da* cùng với gia tộc khác hợp tác, kết hợp với bọn họ cùng nhau phá đổ Nguyễn Thị.

*Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công.Nguyễn Thần Hiên cảm thấy thứ này đại khái là đầu óc có bệnh, mỗi lần nhìn thấy hắn đều thấy khó ở trong người.

Nhưng cố tình Hàn Hạo Phong lại thích ngày ngày lượn lờ trước mặt hắn, thăm dò hỏi : "Ai da, sắc mặt đại ca hôm nay thật kém, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ha?"Nguyễn Thần Hiên lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái : "Yên tâm, cho dù cậu có gặp chuyện không may thì tôi cũng chẳng có việc gì đâu."Mặt của Hàn Hạo Phong hơi hơi cứng đờ vài giây, lúc sau mới cười gượng nói : "Thấy đại ca tự tin như vậy tôi thấy vui vẻ thay ba ba, cũng tin tưởng đại ca nhất định có thể dẫn dắt tập đoàn Hứa thị lên một tầm cao mới.

"Nguyễn Thần Hiên cũng lười ứng phó với hắn, trực tiếp đi vào văn phòng, lại tại thời điểm trước khi Hàn Hạo Phong tiến vào kịp thời phich một tiếng mà đóng cửa, thế giới trong nháy mắt liền trở nên an tĩnh.Có đôi khi một người có đối thủ là chuyện tốt, bởi vì đối thủ sẽ mang đến cho bạn áp lực thúc đẩy bạn không ngừng tiến bộ, nói không chừng còn có thể phát hiện ra niềm vui bật ngờ mà bản thân cũng không ngờ đến.Nhưng tiền đề là,______ thực lực của các ngươi phải ngang ngửa nhau, đối thủ phải là người có thể đem đến áp lực cho bạn.Thế nhưng ở trong mắt của Nguyễn Thần Hiên, Hàn Hạo Phong cũng không có năng lực này, hắn thậm chí không thèm để Hàn Hạo Phong vào trong mắt, thời điểm mỗi lần Nguyễn Thần Hiên nhìn hắn nhảy nhót chơi tâm cơ ở trước mặt mình, đều giống như đang nhìn một đứa trẻ tập đi, ấu trĩ đến mức liền đánh trả cũng lười làm _______ rốt cuộc bắt nạt một đứa con nít cũng chẳng có gì vui vẻ.

Chân chính được xem là đối thủ.....!Hẳn là cũng phải giống như Hứa Thừa Hạo mới đúng.

Bọn họ có gia thế tương đương, tuổi tác xấp xỉ, ngay cả năng lực và thủ đoạn cũng có thể đạt thành trạng thái cân bằng.

Hắn còn nhớ rõ tư liệu mà bản thân từng xem qua đã từng viết hắn đã từng ăn quả đắng trên tay Hứa Thừa Hạo, đủ để chứng minh nếu bản thân trở thành đối thủ của Hứa Thừa Hạo, nhất định có thể mang đến áp lực cho bản thân.

Nguyễn Thần Hiên đột nhiên cảm thấy, có đôi khi càng tiếp xúc sẽ càng phát hiện khuyết điểm của một người, nhưng có đôi lúc lại có thể càng phát hiện ra ưu điểm của một người.

Hứa Thừa Hạo chính là người sau.

Hắn giống như một cái kho báu vậy, vừa mới bắt đầu tiếp xúc thì bị một góc của băng sơn hấp dẫn, nhưng chờ đến sau khi ngươi chậm rãi quen thuộc, chậm rãi tiếp xúc liền có thể phát hiện chân chính kho báu bị giấu đi.Chỉ tiếc.......!Hắn phát hiện quá muộn.

_________________Trong khi Nguyễn Thần Hiên còn đang âm thầm tiếc hận, thì bên kia phát hiện kho báu sớm hơn - Cảnh Nhất Thành lại đang canh giữ ở bên người kho báu, tường thuật lại những chuyện vừa mới phát sinh.

Thời điểm Hứa Thừa Hạo nghe được người kia là Nguyễn Thần Hiên, liền có loại cảm giác quả nhiên là thế : "Tình huống hiện tại của hắn và An Nhu Vũ như thế nào rồi? Em vẫn luôn cảm thấy hình như sau khi An Nhu Vũ trở lại thì hắn càng mệt mỏi.


"Cảnh Nhất Thành nhẫn nại giải thích: "Sau khi sinh cảm xúc của An Nhu Vũ không được ổn định cho lắm, hơn nữa cô ta vẫn luôn để ý đến đứa con mà mình còn chưa được thấy mặt, vậy nên vô cùng căm thù Nguyễn Thần Hiên, người đã mang đứa bé đi, mỗi lần thấy hắn đến đều sẽ thét chói tai khóc lớn.

"Hứa Thừa Hạo kinh ngạc : "An Nhu Vũ thét chói tai khóc lớn? Tính cách nguyên bản của An Nhu Vũ đâu có như vậy? "Cảnh Nhất Thành tiếp tục nhẫn nại: "Nghe nói là do triệu chứng của trầm cảm sau sinh.

"Hứa Thừa Hạo thổn thức không thôi, không nghĩ tới cốt truyện đã biết thành cái dạng này.

Chờ tới khi anh đem cốt truyện ném ra khỏi đầu chuẩn bị tiếp tục làm việc, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt của Cảnh Nhất Thành vô cùng kém, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào anh.Hứa Thừa Hạo không kịp phản ứng lại: "Làm sao thế? Vì sao tự nhiên nhìn em như vậy? "Cảnh Nhất Thành tức giận : "Vừa nãy em không chỉ quan tâm Nguyễn Thần Hiên mệt mỏi, vòn nói tính cách của An Nhu Vũ tốt! Anh vì để nói nhiều với em còn cố ý điều tra chuyện này, em cũng không khen anh."Hứa Thừa Hạo thiếu chút nữa bị bộ dáng ủy khuất này của hắn chọc cười ra tiếng, vội vàng ôm mặt hắn hôn một cái : "Anh là tốt nhất, ở trong lòng em anh đặc biệt tốt, tốt đến mức em không còn lời nào để khen anh, cũng sẽ không đem anh ra so sánh với những người khác, vui vẻ sao."Cảnh Nhất Thành cố gắng ghìm lại khóe miệng : "Nếu em đã nói như vậy thì cũng phải làm được, về sau không được đem anh đã so sánh với người khác, cũng sẽ luôn luôn cảm thấy anh là tốt nhất.

"Hứa Thừa Hạo khẳng định nói : "Chắc chắn sẽ làm được.

"Cảnh Nhất Thành cuối cùng cũng vui vẻ, mà Hứa Thừa Hạo vừa mới định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, lập tức quay đầu lấy giấy hắt xì ba cái

liếc.

Cảnh Nhất Thành bị dọa sợ, còn tưởng anh bị bệnh, vội vàng đem áo khoác đang mắc ở trên ghế khoác lên người anh, còn không an tâm nhất định phải đi tìm cặp nhiệt độ đo nhiệt độ cho anh.Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ nói : "Chỉ là mũi em có chút ngứa thôi, không có bị bệnh."Cảnh Nhất Thành sắc mặt nghiêm túc : "Sao có thể vô duyên vô cớ bị ngứa chứ."Đột nhiên có một suy nghĩ kì lạ nảy ra trong đầu Hứa Thừa Hạo : "Cũng có thể là có người mắng sau lưng em thôi."Cảnh Nhất Thành không tin cách nói này, nâng cằm anh không cho động đậy, lại áp vào trán anh, định dùng nhiệt độ cơ thể của mình để ước lượng một chút, xác định nhiệt độ cơ thể anh ở trong phạm vi bình thường mới yên tâm, vừa đem điều hòa văn phòng chỉnh cao lên vừa dặn dò nói : "Nhớ kĩ uống nhiều nước, thời điểm ra khỏi văn phòng phải mặc áo khoác.

"Hứa Thừa Hạo vừa mới mở văn kiện ra liền có lệ đáp lại mấy tiếng : "Được, được, được.

"Cảnh Nhất Thành trực tiếp duỗi tay ngăn cản văn kiện : "Ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời.

"Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ trả lời : "Đã biết, trợ lý Cảnh.

"Lúc này Cảnh Nhất Thành mới miễn cưỡng vừa lòng, ngồi xuống đôi diện anh giúp anh xử lý công việc.

Không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp lúc nên cùng nhau thảo luận liền cùng nhau thảo luận, lúc nên nghĩ ngơi thì anh cân nhắc quà gặp mặt ba mẹ, em tính toán số lượng ớt nhỏ, chờ nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục làm việc, vô cùng hoàn mỹ.

Hứa Thừa Hạo gõ gõ bàn tính, phát hiện trải qua hai lần thu hoạch thì trong tay anh đã có 386 trái ớt nhỏ rồi.

Nói cách khác, muốn hoàn thành nhiệm vụ vụ lần này thì anh cần phải thu hoạch được 614 trái ớt ở ba lần gieo trồng còn lại, tức là trung bình mỗi lần cần ít nhất 205 trái.

Việc này có chút khó khăn......!Đặc biệt là lần thứ hai anh chỉ thu hoạch được 175 trái ớt nhỏ, khiến người ta không có chút tự tin nào, vạn nhất nếu như lại thêm hai lần 175 nữa, liền thật sự suy sụp, khẳng định tiếp tục giảm 10% khả năng kết quả về sau càng khó.

Xem ra, theo số lượng ớt gia tăng, diện tích nông trại cũng không còn đáp ứng được nhu cầu để trồng ớt.

Không biết tình hình của nông trại ớt hiện tại thế nào.....!Hứa Thừa Hạo tính toán, cũng hơn ba tháng rồi anh không có đi qua đó, vì thế nhân lúc ăn cơm trưa mà đưa ra yêu cầu muốn đi xem tình hình nông trại ớt.

Cảnh Nhất Thành tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cơm nước xong thì trực tiếp mang theo anh chạy tới nông trại ớt, để anh nhìn thấy sự thay đổi to lớn của nông trại.


Một thời gian dài không tới, lại đột nhiên nhìn thấy sẽ đặc biệt có cảm giác, sẽ có loại cảm giác nơi này trở nên rực rỡ hơn hẳn đánh sâu vào suy nghĩ, cái thứ nhất khiến Hứa Thừa Hạo chú ý chính là nông trại ớt chiếm diện tích vô cùng to lớn, nếu lấy diện tích gieo trồng ớt lúc trước ra so sánh, nó thậm chí còn không bằng một khu gieo trồng của nông trại.

Nhìn thấy nông trại, trong nháy mắt Hứa Thừa Hạo liền tràn ngập hi vọng vào tương lai, cảm thấy xác suất 10% kết quả này nói không chừng còn có thể cố gắng phấn đấu.

Sau đó Hứa Thừa Hạo lại tham quan cả bên trong, từ máy móc đến canh gác bảo vệ, từ bố cục đến trang hoàng, Hứa Thừa Hạo đều vô cùng hài lòng, cũng vô cùng chờ mong thời điểm nông trại ớt chính thức hoàn thành thành.

Cảnh Nhất Thành nói : "Nhiều nhất một tháng là nơi này có thể hoàn thành, lần sau có nhiệm vụ nói không chừng liền có thể trồng ở chỗ này.......!Đúng rồi, anh dẫn em đi xem hệ thống quản lý.

"Hứa Thừa Hạo bị kéo đến phòng điều khiển, ngồi ở trước máy tính xem Cảnh Nhất Thành thể hiện thành quả mà hắn vất vả mấy tháng nay, khen ngợi : "Rất tuyệt, không nghĩ tới anh lại có thể hoàn thành trước thời gian hẳn một tháng, thật sự rất lợi hại.

"Cảnh Nhất Thành đứng ở phía sau Hứa Thừa Hạo, một tay chống lên bàn, còn một tay lại nắm chuột điều khiển, thời điểm hơi hơi nghiêng người về phía trước giống như đem cả người Hứa Thừa Hạo ôm vào trong ngực, nghe vậy lập tức đem mặt hướng về phía Hứa Thừa Hạo sáp lại.Hứa Thừa Hạo để sát vào vừa định hôn một cái, liền thấy Cảnh Nhất Thành diễn lại trò cũ định quay đầu lần nữa - lần này Hứa Thừa Hạo đã sớm có chuẩn bị, trục tiếp cười văng ra, thế nhưng cả người anh đều bị Cảnh Nhất Thành ôm vào trong lòng, làm gì có chỗ nào để trốn, trực tiếp bị Cảnh Nhất Thành bắt lại cuồng hôn một trận, cuối cùng sau khi náo loạn một trận hai người mới có thể thành thành thật thật quan sát hệ thống quản lý.

Qua cả buổi, đột nhiên Cảnh Nhất Thành ngập ngừng nói :"Hạo Hạo, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra chân của em nhé."Tai của Hứa Thừa Hạo đỏ lên một chút :"Qua mấy ngày nữa rồi nói sau."Cảnh Nhất Thành đem đầu chôn ở trên vai anh cọ loại :"Chính là anh nhịn không được.

"Cảnh Nhất Thành :"Buổi chiều tan tầm chúng ta liền đi."Hứa Thừa Hạo :"………"Cảnh Nhất Thành :"Hiện tại anh liền hẹn trước.

"Như vậy xem ra là thực sự không nín được nữa.

Hứa Thừa Hạo vừa buồn cười cười lại ngượng ngùng, trộn lẫn nửa này nửa kia, ngược lại là không có bao nhiêu xấu hổ, hiện tại anh đang chống cằm băn khoăn suy nghĩ, giờ chính là thời điểm nên nghĩ xem làm thế nào cho gia đình một mũi tiêm dự phòng, Cảnh Nhất Thành vừa nói chuyện điện thoại xong liền hưng phấn vội vàng biên soạn kết quả :"Nếu chân của em tốt hơn thì chúng ta có thể trực tiếp tiếp hành nhân sinh kế hoạch lớn, sau đó lại qua hai ngày thì gặp mặt cha mẹ, làm giấy kết hôn hưởng tuần trước mật cũng đều có thể cân nhắc từ bây giờ.

"Hứa Thừa Hạo liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:"Mấy việc đằng sau mà anh nói thì đều phải thông qua cánh cửa gặp mặt cha mẹ mới được, đến lúc đó anh phải biết hiện cho thật tốt, bằng không những dự định phía sau cái gì cũng không có.

"Cảnh Nhất Thành bị hắt một chậu nước lạnh làm cho tỉnh lại:"Đúng vậy, còn có một tháng là gặp mặt cha mẹ rồi! Anh vẫn đang tìm quà tặng, quà của bác gái tương đối dễ tìm,nhưng là đồ sứ tốt quá khó tìm, lại chờ anh mấy ngày.......!"Hứa Thừa Hạo lại phát một viên đường chất lượng cao, nhìn hắn thật sự khẩn trương liền bắt đầu an ủi :"Tốt, còn có hơn một tháng chuẩn bị mà, không nóng nảy.

"Cảnh Nhất Thành cọ đầu anh, cả người đều an tâm trở lại, qua một lúc lâu thì đột nhiên nói :"Lại qua mấy tháng nữa, anh sẽ có một ngôi nhà thực sự.

".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện