Câu này nói ra vừa chua xót lại khiến người ta thương cảm, đặc biệt là thời điểm Cảnh Nhất Thành nói ra câu này còn cười tươi như vậy, ánh mắt cũng tỏa sáng lấp lánh, Hứa Thừa Hạo vừa thấy liền càng thêm đau lòng, nhịn không được hung hăng xoa xoa mặt hắn :"Anh cũng chỉ biết nói mấy câu như vậy để em không thể đổi ý."Khuôn mặt Cảnh Nhất Thành bị xoa đến ngũ quan vặn vẹo, giãy giụa nói:"Em đương nhiên không thể đổi ý."Hứa Thừa Hạo đột nhiên cười ra tiếng :"Anh bây giờ thật hư."Cảnh Nhất Thành :"......"Hứa Thừa Hạo nhìn hắn bị mình nói đến bĩu môi, lại nhìn nhìn chậu cây vịt vàng nhỏ chu mỏ để trên bàn, nháy mắt liền vứt bỏ Cảnh Nhất Thành quay người cầm lấy chậu cây vịt vàng nhỏ chu mỏ cảm khái nói :"Hóa ra không phải tất cả những thứ chu miệng đều đẹp.
"Cảnh Nhất Thành :"....."Hắn nhịn không được đem ma trải duỗi về phía Hứa Thừa Hạo, đột nhiên đưa tay bóp má anh một cái :"Phốc ____"Hứa Thừa Hạo lập tức trừng mắt :"Anh cười cười cái gì?""Anh cười.....!" Cảnh Nhất Thành bóp má Hứa Thừa Hạo nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt ngày càng cảnh giác của Hứa Thừa Hạo, vô cùng bình tĩnh nói :"Đương nhiên là bởi vì em đáng yêu.
"Nghĩ nghĩ, Cảnh Nhất Thành còn bổ sung :"Ở trong mắt anh, em còn đáng yêu hơn cả vịt vàng nhỏ chu miệng.
"Hứa Thừa Hạo nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng, đột nhiên tránh ra, Cảnh Nhất Thành vừa nhéo mặt anh, anh liền cắn vào tay hắn :"Cho anh cười em ."Cảnh Nhất Thành cũng không cảm thấy đau đớn, khi thu tay lại mới phát hiện trên mu bàn tay của mình có một dấu răng nông màu hồng nhạt, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Hứa Thừa Hạo rồi hôn lên dấu răng.......Vành tai của Hứa Thừa Hạo đột nhiên đỏ lên, ở trước mặt người kia còn phải cố gắng giả vờ bình tĩnh ôm chậu cây vịt vàng nhỏ đi về phía cửa :"Cũng muộn rồi, chúng ta trở về làm việc đi."Cảnh Nhất Thành hai mắt đột nhiên sáng lên, tựa như mở ra cánh cổng của thế giới mới, một đường đi theo phía sau quan sát đôi tai đỏ bừng của Hứa Thừa Hạo........!Đây là đang xấu hổ sao? Có phải là do vừa nãy hắn trêu chọc Hạo Hạo không? Thì ra lúc Hạo Hạo xấu hổ lại đáng yêu như vậy ~~Cảnh Nhất Thành càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng xem càng thích, hoàn toàn không có ý định che giấu ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm đến mức Hứa Thừa Hạo cả người nóng lên, suýt chút nữa phát hỏa tại chỗ, không nhịn được nữa nói :"Anh lái xe.
"Cảnh Nhất Thành :"Được, anh lái xe.
"Hứa Thừa Hạo không nhịn được cầm chậu cây vịt vàng nhỏ chu miệng lên gõ gõ vào đầu hắn :"Anh đi nhanh lên đi."Cậu hít sau một hơi, chờ hoàn hồn mới phát hiện thì ra vừa nãy mình đã vô thức ngồi vào ghế sau cùng Hứa Thừa Hạo, đích thực không thể lái xe.
Hắn xoa xoa trán, đặt tay lên sau ghế lái và ghế phụ rồi trực tiếp nhảy lên phía trên.
Vặn mở chìa khóa, lại nhìn ghế phụ trống rỗng mới nhận ra:"Hạo Hạo, em không lên phía trước ngồi sao?"Hứa Thừa Hạo lạnh lùng từ chối :"Không, em muốn ngồi ở phía sau nghỉ ngơi.
"Cảnh Nhất Thành :"Phía trước cũng được mà, anh sẽ điều chỉnh ghế ngồi cho em."Hứa Thừa Hạo :"Không được.
"Cảnh Nhất Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ điều chỉnh gương chiếu hậu đến vị trí có thể nhìn thấy Hứa Thừa Hạo.Hứa Thừa Hạo :"Anh nghiêm túc lái xe đi."Cảnh Nhất Thành :"………Oh."Sau khi bị răn dạy thì cuối cùng Cảnh Nhất Thành cũng trở nên thành thật, yêu lặng khởi động lái xe.
Mặc dù muốn nhanh nhanh lái xe đến công ty sớm hơn nhưng lại lo lắng Hứa Thừa Hạo ngồi ở phía sau không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên chỉ có thể khống chế tâm tình nhấn ga, từ tốn lái xe đến công ty.Hành trình bình thường cần 20phút lái xe đã bị kéo thành 35 phút rưỡi, Hứa Thừa Hạo gần như ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cảm nhận được xe dừng lại mới mở mắt ra.
Có điều nghỉ ngơi được một lúc thế này chính xác giúp cho tinh thần tốt hơn rất nhiều, buổi chiều Hứa Thừa Hạo cũng không bị mệt mỏi rã rời xử lý công việc, cảm thấy cả người càng thêm thoải mái.Bận rộn cả một người, chờ tới thời điểm điểm tan tầm, Hứa Thừa Hạo đã quên sạch việc hẹn trước gặp bác sĩ, nhìn phương hướng mà xe đang đi còn tưởng mình bị lừa bán:"Anh đang đi đâu vậy? "Cảnh Nhất Thành :"Không phải đã hẹn trước đi khám sức khỏe sao?"Hứa Thừa Hạo :".....!Thật sự hẹn trước luôn."Cảnh Nhất Thành :"Khi nào thì anh nói đùa với em rồi? "Tuy rằng Hứa Thừa Hạo cảm thấy mấy lời này rất cảm động, thế nhưng là đối tình huống trước mặt này lại cười không nổi, nhất là khi nghĩ đến sau khi khám xong liền về nhà XXOO, lại càng thêm căng thẳng.Rốt cuộc, anh cũng chưa ăn thịt heo bao giờ mà......Có điều, ngược lại với tâm tình khẩn trương, kháng cự lại có chút hưng phấn của anh, sau khi Hứa Thừa Hạo kiểm tra thân thể xong, bác sĩ lại trực tiếp thông báo :"Trước mắt thì Hứa tiên sinh cũng không thích hợp để làm vận động kịch liệt.
"Hứa Thừa Hạo :"......"Cảnh Nhất Thành :"......."Hai người lúc này đều lộ ra vẻ mặt thất vọng giống hệt nhau, đồng thanh hỏi :"Vậy khi nào thì có thể?"Bác sĩ nói :"Ba tháng đầu nên hoạt động với cường độ thấp.
Nếu như muốn khôi phục toàn bộ thì ít nhất cũng phải nửa năm.
"Lúc này Cảnh Nhất Thành mới thể hiện ra chỉ số IQ cao chót vót của mình, nhíu mày hỏi :"Anh đang nói về những bài tập thể dục? ""Tất nhiên " Bác sĩ nói với vẻ mặt đương nhiên, nhưng chờ đến khi nhìn thấy sắc mặt của hắn thì lập tức phản ứng lại đây, ho nhẹ một tiếng :"Nếu là vận động theo kiểu khác thì cũng không phải là không thể, nhưng người trẻ tuổi thì vẫn phải biết khắc chế, đúng, muốn khắc chế.
"Cảnh Nhất Thành :"Đó chính là có thể ?"Bác sĩ :"Đúng vậy.
"Cảnh Nhất Thành cũng chỉ chờ mỗi câu nói này, sau khi nghe được điều mình muốn thì lập tức vứt bỏ bác sĩ, mang theo Hứa Thừa Hạo cùng báo cáo khám bệnh rời khỏi bệnh viên.Hứa Thừa Hạo nhìn tốc độ lái xe của hắn nhanh đến mức anh cũng có chút lo lắng, nhắc nhở nói :"Anh chậm một chút, giảm tốc độ đi."Cảnh Nhất Thành khẽ nói :"Anh nghĩ buổi tối em cũng sẽ nói mấy câu như vậy, cho nên không thể giảm tốc độ.
"Hứa Thừa Hạo cũng lặng lẽ nói :"Tại sao anh lại cho rằng bản thân sẽ ở mặt trên."Cảnh Nhất Thành :"Thể lực của anh tốt hơn so với em."Hứa Thừa Hạo :"Loại việc này quá lâu cũng không tốt lắm đâu."Cảnh Nhất Thành :"Vậy thì sức mạnh phần eo và bụng của anh tốt hơn em."Hứa Thừa Hạo :"Không có! " Anh chính là người có vòng eo mạnh mẽ phần bụng hữu lực đấy !Cảnh Nhất Thành tiếp tục suy nghĩ :"Nhưng chân của em còn chưa có khỏi hẳn, không thích hợp nằm trên."Hứa Thừa Hạo trở mặt :"Vậy thì chờ đến khi em hoàn toàn bình phục."Cảnh Nhất Thành lập tức dỗ dành :"Được rồi, vậy để em ở mặt trên.
"Hứa Thừa Hạo nghi ngờ :"Thật sao?"Cảnh Nhất Thành :"Anh chưa bao giờ nói dối em cả."Hứa Thừa Hạo ngẫm lại thấy cũng đúng, nghĩ đến việc anh có thể XX nhân vật phản diện điên cuồng bạo lực trong sách, tự nhiên cảm thấy rất có cảm xúc cũng vô cùng kích động! Cảm giác chờ mong đã thành công thay thế cảm giác căng thẳng.
Về đến