Lý Niệm thấy Hứa Thừa Hạo không nói gì, còn tưởng anh chột dạ, nên lại càng lên cơn muốn diễn sâu: “Ôi thần linh ơi, trước khi đi du lịch, cậu còn gọi tôi là cục cưng, không ngờ đi về rồi, cậu đã cùng người ta…… ôi tôi thật sự nói không nên lời.”Hứa Thừa Hạo trợn mắt khinh bỉ nhìn anh ta: “Im đi!”Lý Niệm lập tức che ngực: “Cậu mắng tôi, cậu thế mà mắng tôi, chỉ vì cái dấu giác hơi, á à, tôi quả thật không thể tin được cậu là cái loại đàn ông vô tình như thế, nếu biết sớm, tôi nhất định sẽ không để cậu có được tôi, còn gọi tôi là cục cưng nữa chứ, tôi chính thức tuyên bố chúng ta chia tay đi, sau này, tôi không bao giờ là cục cưng của cậu nữa.”Hứa Thừa Hạo đột nhiên giơ tay lên, Lý Niệm sợ hãi vội vàng lui về sau hai bước, cảnh giác hỏi: “Làm gì? Tối hôm qua lăn giường ấy ấy xong mà còn sức đánh tôi à?”Hứa Thừa Hạo đích xác không còn sức đánh anh ta, nhưng anh có đòn sát thương còn mạnh hơn, anh lắc lắc di động trong tay, bảo: “Người giác hơi là Cảnh Nhất Thành, nếu anh thực sự có ý kiến, em sẽ gọi điện cho anh ấy rồi anh tự mình nói chuyện đi nhé?”Lý Niệm nghe tên Cảnh Nhất Thành, đã sợ còn sợ hơn, hiện tại vừa mới đi du lịch về, cà thẻ của người ta thì phải mềm mỏng với người ta, gặp mặt nói chuyện có lẽ đã không dám, ý kiến khiếu nại lại càng không, lời uy hiếp này quả thật là bắn thẳng vào tim anh ta: “Đừng đừng đừng, tôi sai rồi sai rồi……”Hứa Thừa Hạo giơ di động, hỏi: “Diễn đủ chưa?”Lý Niệm thành thật cúi đầu: “Diễn đủ rồi.”Hứa Thừa Hạo: “Còn dám nữa không?”Lý Niệm: “Không dám.”Hứa Thừa Hạo: “Còn nói nữa không?”Lý Niệm: “Không nói.”Hứa Thừa Hạo cười lạnh một tiếng, rất có cảm giác đắc ý anh-muốn-đấu-với-em-à.
Kết quả Lý Niệm thành thật không được bao lâu, lại nhịn không được muốn hóng hớt, anh ta ở một bên vừa xem quà vừa hỏi: “Em với Cảnh Nhất Thành tiến triển đã nhanh như vậy?”Hứa Thừa Hạo lật xem quà, ừ một tiếng qua loa.Lý Niệm ho nhẹ một tiếng, tiếp tục hóng: “Hai người, ai ở trên?”Hứa Thừa Hạo nhớ đến tối hôm qua là lại cáu, anh bực mình: “Anh đoán xem?”Lý Niệm hiểu ngay lập tức: “Đã biết đã biết.”Hứa Thừa Hạo ngược lại không hiểu: “Anh đã biết cái gì?”Lý Niệm: “Ai còn ở nhà thì người đó nằm dưới.”Hứa Thừa Hạo: “…………”Hứa Thừa Hạo mất hứng, quăng quà đi: “Đúng đó, anh đoán đúng rồi.”Lý Niệm muốn cười nhưng ngưng lại, anh ta ho nhẹ một tiếng, an ủi: “Bị đè cũng không sao, nằm trên còn phải ra sức nhiều, mệt lắm.”Hứa Thừa Hạo khinh thường: "Anh cho là nằm dưới thì không mệt sao? Đồ cẩu độc thân!”Lý Niệm: “……”Hai người tổn thương nhau xong thì cũng chẳng vui vẻ nữa.
Lý Niệm bất đắc dĩ: “Chúng ta đang làm gì vậy, cứ tổn thương nhau thế này thì không bằng nhìn về tương lai đi……”Lý Niệm nói xong lại quay về đề tài cũ, nhưng lần này thì nghiêm túc hơn nhiều: “Em với Cảnh Nhất Thành đã như vậy, có nghĩ tới sau này sẽ làm gì không?”Hứa Thừa Hạo nói: “Có chứ, qua mấy ngày nữa là tiệc đầy tháng của con trai Nguyễn Thần Hiên, em tính chờ đến ngày đó sẽ dẫn anh ấy đi gặp ba mẹ, cho ảnh cái danh phận.”Lý Niệm: “???”Lý Niệm ngây người: “Đợi chút, thông tin hơi bị nhiều…… Cái gì mà con trai của Nguyễn Thần Hiên? Hắn ta lúc nào lại phạm sai lầm như vậy?”Hứa Thừa Hạo bình thản nói: “Chính là lần đó với An Nhu Vũ, không phải em đã nói với anh cô ta mang thai xuất ngoại sao? Ai ngờ là không biết lý do gì, mấy hôm trước Nguyễn lão gia đột nhiên phát hiện, thế là cô ta bị cưỡng chế bay về.
Bây giờ An Nhu Vũ đang ở trong bệnh viện, đứa bé 90% có thể xem là người của Nguyễn gia rồi, 10% còn lại có thể là mèo mù vớ chuột chết.”Lý Niệm nói: “Thứ làm anh kinh ngạc nhất là Nguyễn lão gia cứ thế tiếp nhận đứa bé…… Theo lý thuyết, mấy người già cổ hủ như ông ta không phải rất ghét kiểu sống chung trước khi cưới sao?”Hứa Thừa Hạo: “Thật ra cũng không đến mức đấy, Nguyễn lão gia cổ hủ ở chỗ trọng nam khinh nữ, cho nên mới tiếp nhận đứa bé.”Lý Niệm á khẩu: “Không biết nên nói từ đâu luôn.”Hứa Thừa Hạo: “Đúng vậy, cả sự kiện này không biết nên nói thế nào luôn.”Lý Niệm hỏi: “Vậy Nguyễn Thần Hiên có con rồi, hắn còn quấn lấy em nữa không?”Hứa Thừa Hạo: “Ít ra thì bớt rất nhiều so với trước kia.”Lý Niệm tặc lưỡi hai tiếng: “Này thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”Hứa Thừa Hạo cũng đồng ý sâu sắc, hai người còn nói chuyện tiệc đầy tháng, liếc thấy thời gian sắp đến mười một giờ, Hứa Thừa Hạo hỏi Lý Niệm có muốn ở lại ăn trưa không.Lý Niệm vừa định gật đầu, nghĩ lại thì chần chừ hỏi: “Cảnh Nhất Thành đâu? Anh ta có về ăn trưa không?”Hứa Thừa Hạo nói: “Anh ấy nhắn tin nói là đến công ty giúp em xử lý công việc, giữa trưa sẽ về ăn cơm với em.”Lý Niệm bị thồn cẩu lương mắc nghẹn, anh ta chẳng muốn nói gì nữa, đứng dậy luôn: “Quà đưa rồi, anh về nhà nghỉ ngơi hai ngày trước, chờ lúc nào anh hết bị lệch múi giờ thì sẽ đi làm lại, nhiều nhất là một tuần, bái bai ~”Hứa Thừa Hạo gọi với theo: “Không ở lại ăn à?”Lý Niệm nói mà không quay đầu: “Anh sợ anh ở lại ăn, cơm không có, chỉ có cẩu lương.”Hứa Thừa Hạo đành nhìn đối phương đi về, anh rốt cuộc cũng có thời gian đi rửa mặt, thay đồ ngủ.
Lúc đánh răng, anh soi gương bản thân, phát hiện trước ngực và xương quai xanh chỉ có vài dấu hôn, mặc áo vào là có thể che khuất.
Nhưng lúc anh quay người cố gắng nhìn đằng sau, mới phát hiện một đống dấu hôn kéo dài từ sau tai xuống trong áo, vừa đỏ vừa dày đặc, cũng khó trách Lý Niệm cho là giác hơi.Tại sao lại phải hôn ở phía sau? Hứa Thừa Hạo cau mày đi vào phòng quần áo thay đồ, kết quả là thay từ đồ ở nhà sang vest mới phát hiện, mặc thế nào cũng không che được dấu hôn ở đằng sau của Cảnh Nhất Thành, anh lập tức hiểu ra Cảnh Nhất Thành làm vậy vì cái gì.Tên này chắc chắn cố ý làm thế để anh không che được!Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa buồn cười, cũng không biết tính chiếm giữ của hắn mạnh hay nên bảo hắn là trẻ con thích khoe khoang.Không được, chuyện nằm trên tối hôm qua anh còn chưa tính sổ đâu, bây giờ gộp lại tính hết một lượt, phải cho hắn chịu chút đau khổ, nếu không anh không nguôi được.Nghĩ vậy, Hứa Thừa Hạo lấy hết số ớt dị dạng được anh cất kỹ từ bấy đến giờ ra, đưa cho dì giúp việc, trịnh trọng dặn dò: