Hai người đồng thời sững người tại chỗ, cả hai nhìn nhau một lúc lâu, không ai dám lên tiếng.Mẹ Hứa không nghe thấy tiếng trả lời, tiếp tục gõ cửa: “Thừa Hạo?”Hứa Thừa Hạo đá văng Cảnh Nhất Thành, ra hiệu cho hắn trở về phòng vệ sinh, rồi vừa cài lại nút áo vừa trả lời: “Đến đây.”Anh sửa sang lại bản thân và căn phòng với tốc độ nhanh nhất, xong mới mở cửa phòng, hỏi: “Mẹ có chuyện gì à?”Mẹ Hứa: “Không có việc gì, mẹ pha cho con trà ướp hoa sắn dây khô để giải rượu, đỡ cho ngày mai bị đau đầu.”Hứa Thừa Hạo nhận ly trà, gật đầu: “Vâng, con chờ tí nữa rồi uống, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi.”Mẹ Hứa: “Con đừng quên đấy.”“Mẹ yên tâm, không quên đâu.”Hứa Thừa Hạo khó lắm mới tiễn được mẹ Hứa đi, anh vừa đóng cửa phòng thì Cảnh Nhất Thành đã đứng sau lưng từ lúc nào, hắn đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi nói bằng khẩu hình: không có tiếng bước chân rời đi.Hứa Thừa Hạo hơi trợn mắt, anh nhìn cửa, còn đang chưa biết nên phải làm gì thì Cảnh Nhất Thành đột nhiên cầm ly trà trong tay anh, đặt lên tủ đầu giường, rồi hắn vác anh lên, đi vào phòng tắm.Hứa Thừa Hạo cố lắm mới không kêu thành tiếng, anh yên lặng đấm bùm bụp vào lưng hắn ý bảo nhanh để anh xuống.
Cảnh Nhất Thành không quan tâm, hắn vác người vào phòng tắm, mở vòi sen lên rồi mới thì thầm: “Như vậy mới an toàn.”Hứa Thừa Hạo bị xối ướt: “……”Anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình bị lừa rồi không!Nhưng mà nghi ngờ rồi cũng chẳng để làm gì, nước cũng đã xối ướt, quần áo cũng đã cởi, việc nên làm thì làm thôi, Hứa Thừa Hạo quyết định hưởng thụ xong rồi sẽ trở mặt.
Có thể là do có rượu trợ hứng, hơn nữa còn ở trong tình huống có thể bị bắt quả tang, làm người ta hồi hộp…… Tóm lại là lần này, hai người vô cùng tận hứng.Cầy bừa đến kiệt sức mới trở lại giường, Hứa Thừa Hạo đạp Cảnh Nhất Thành, nói: “Trà hoa sắn.”Cảnh Nhất Thành đang mát-xa cho anh, lập tức bưng ly qua, đưa tới tận miệng Hứa Thừa Hạo, chăm sóc cẩn thận, chu đáo đến không cần bàn.Hứa Thừa Hạo uống một nửa, đột nhiên hừ lạnh: “Bây giờ có nịnh em cũng vô dụng, một tuần này anh đừng hòng đụng vào em.”Vẻ thỏa mãn trên mặt Cảnh Nhất Thành nháy mắt bay sạch, hắn kì kèo: “Hạo Hạo, một tuần có dài quá không? Một ngày được không? Nếu thật sự không được thì hai ngày, một tuần thì anh nghẹn chết mất.”Hứa Thừa Hạo lạnh lùng vô tình: “Không được, anh trước kia sống hơn hai mươi năm mà đã nghẹn chết tuần nào đâu.”Cảnh Nhất Thành giở lời ngon tiếng ngọt: “Đó là vì hơn hai mươi năm đó, anh chưa gặp được em, anh yêu em như vậy, làm sao mà nhịn được khi em ở trước mặt.”Hứa Thừa Hạo bâng quơ: “Em đau eo.”Cảnh Nhất Thành: “……”Hứa Thừa Hạo: “Em đau mông.”Cảnh Nhất Thành: “……”Hứa Thừa Hạo: “Buổi sáng, anh còn thô lỗ lắm.”Cảnh Nhất Thành: “…… Thật xin lỗi Hạo Hạo, anh sai rồi, một tuần thì một tuần!”Hứa Thừa Hạo lập tức hài lòng: “Nói rồi đấy nhé, nếu anh làm không được, em sẽ về nhà ba mẹ!”Cảnh Nhất Thành lập tức bày tỏ: “Anh chắc chắn làm được!”Hứa Thừa Hạo không tin tưởng lắm, liếc hắn một cái: “Tốt nhất là anh nhớ kỹ lời anh hứa hôm nay.”Cảnh Nhất Thành: “Chắc chắn nhớ kỹ.”Hắn còn đang hận không thể theo bên cạnh Hứa Thừa Hạo đủ 24 giờ đây, làm thế nào lại để anh về nhà ba mẹ được.
Những cái khác không nói, xem quan hệ hiện tại giữa hắn và Hứa gia…… nếu Hứa Thừa Hạo về nhà ba mẹ, nhẹ thì anh sẽ không quay lại cho đến khi ba mẹ đồng ý, nặng thì dưới áp lực của ba mẹ, anh sẽ chọn chia tay với hắn!Dù sao thì trong phim ảnh đều nói thế, Cảnh Nhất Thành phải học hỏi từ người đi trước, không thể cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tách bọn họ ra.Chờ đến lúc hồn Cảnh Nhất Thành hoang tưởng xong, quay trở về xác, Hứa Thừa Hạo đã ngủ.
Cảnh Nhất Thành cố gắng cẩn thận đắp chăn cho anh, ai ngờ lại động cho người đang ngủ tỉnh dậy.
Hắn vội vàng dỗ dành, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”Hứa Thừa Hạo miễn cưỡng mở mắt liếc hắn, rồi anh lại nhắm mắt, rúc vào trong ngực hắn, ậm ờ nói: “Anh nhớ……”Cảnh Nhất Thành tự động nói tiếp: “Anh biết rồi, ngày mai phải đi sớm, không để bị phát hiện.”Hứa Thừa Hạo im lặng, ngay lúc Cảnh Nhất Thành tưởng anh đã ngủ, anh lại nói: “Nhớ uống trà hoa sắn……”Cảnh NHất Thành ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn ly trà còn một nửa, trong lòng đột nhiên ngọt ngào, hắn cúi xuống hôn trán Hứa Thừa Hạo, thì thầm đồng ý: “Ừ, anh sẽ uống, ngủ đi.”Hứa Thừa Hạo chớp mắt hai cái rồi nhắm mắt lại, lần này là ngủ thật.Cảnh Nhất Thành nhìn mà trong lòng vừa ngọt vừa ấm, uống xong trà hoa sắn thì hắn nằm xuống bên cạnh Hứa Thừa Hạo, ngắm anh ngủ với vẻ mặt đầy hạnh phúc.Hạo Hạo đối với hắn thật là tốt ~~~Nếu không bắt hắn ăn chay một tuần thì còn tốt nữa.Nhưng mà so với việc Hứa Thừa Hạo trở về nhà Hứa gia rồi không gặp được nữa, thì không ăn mặn một tuần vẫn có thể chịu được…… Ít ra, hắn vẫn còn có thể nắm tay, ôm hôn anh.Nghĩ thế, Cảnh Nhất Thành nhẹ nhàng cầm lấy tay Hứa Thừa Hạo, hắn hài lòng nhắm mắt ngủ, đến sáng sớm hôm sau mới nhẹ nhàng rời đi.Còn Hứa Thừa Hạo…… Anh ngủ đến không biết trời trăng mây đất, chẳng có dấu hiệu nào tỉnh lại.Mẹ Hứa là người duy nhất dậy sớm ăn sáng trong nhà, do đang quá nhàm chán mà bà bắt đầu nói chuyện vặt với dì giúp việc, bà hỏi thăm về cuộc sống gần đây của con trai, nhất là về chuyện Cảnh Nhất Thành, bà phải hỏi rõ, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.Dì giúp việc nói: “Mặt khác thì tôi không rõ lắm, chỉ biết là Cảnh tiên sinh và Hứa tiên sinh đã biết nhau từ lâu, mấy tháng trước, Cảnh tiên sinh bắt đầu đến nhà ăn ké.”Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu mẹ Hứa chính là ăn ké nhất định có âm mưu, “Có phải vừa bắt đầu thì là ăn ké, sau đó thì vào nhà ở luôn không?”Dì giúp việc: “Hình như thế.”Bà biết ngay mà! Mẹ Hứa tức giận, thấy tiếc rèn sắt không thành thép, không ngờ thằng con nhà mình bị ăn ké dỗ đi mất, mà nó lại còn chịu cả tiền cơm, thật là…….
thật là nhìn thế nào cũng thấy mệt tâm.Mẹ Hứa vốn đã không hài lòng Cảnh Nhất Thành, bà hỏi chuyện hai người ở chung thế nào xong lại càng không hài lòng hơn — tất cả ba mẹ luôn bị một bệnh chung, chính là muốn tìm được một người có thể chăm sóc cho con mình, nếu không thì cũng phải là người có thể chia sẽ, thấu hiểu và