Hứa Thừa Hạo nhìn biểu cảm trên mặt Lý Niệm, anh lập tức có dự cảm xấu, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì, anh nhìn Cảnh Nhất Thành, hỏi: “Đúng rồi, em còn chưa hỏi tổng chi phí du lịch của Lý Niệm là bao nhiêu?”Cảnh Nhất Thành nói: “Mấy cái này do trợ lý xử lý, anh không hỏi.”Hứa Thừa Hạo tính toán: “Anh lát nữa hỏi đi, nếu tiêu quá nhiều thì em sẽ bắt cậu ta tăng ca trả nợ.”Cảnh Nhất Thành bật cười: “Không sao, lúc trước anh không có ở đây, ít nhiều là cậu ấy chăm sóc em, anh hẳn nên trả phần tiền này.”Hứa Thừa Hạo: “Cái này…… Nhưng mà không ngờ anh lại chủ động nhắc lại chuyện này, xem ra là đã nguôi giận?”Nụ cười của Cảnh Nhất Thành hơi thu lại: “Không có, này chỉ là bàn việc thôi.”Đúng vậy, hắn đến tận bây giờ vẫn không vui vì hai tháng bị bắt đi biệt tích đấy, cứ cảm thấy hai tháng bỏ lỡ đó là khoảng thời gian đáng ghét nhất…… Nhưng có ghét thế nào thì hắn vẫn không thể xóa được sự tồn tại của quãng thời gian đó, và cũng vì thế hắn không thể gạt bỏ được công lao của người khác.
Cho nên, hắn đành xem chuyện này như cảnh báo cho chính mình, cam đoan sau này sẽ không lại xuất hiện tình huống như vậy nữa, trong lòng hắn mới có thể ổn định lại.Về phần người dám ra tay lúc trước, trừng phạt còn chưa chấm dứt đâu.Ánh mắt Cảnh Nhất Thành vừa thay đổi, Hứa Thừa Hạo đã nâng cằm hắn, hôn một cái, anh an ủi: “Đừng nghĩ nhiều.”Tâm trạng Cảnh Nhất Thành lập tức từ trời băng đất tuyết biến thành hoa nở xuân về, hắn lập tức bắt lấy gáy anh, hôn trả, một lúc lâu sau mới lưu luyến buông người: “Có em ở đây, anh sẽ không nghĩ nhiều.”Hứa Thừa Hạo vuốt mặt hắn: “Em ở đây.”Cảnh Nhất Thành vừa nở nụ cười, nhưng hắn nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên suy sụp: “Nhưng mà cả hai bác đều không thích anh……”Chuyện này nói tiếp thật sự là quá xui xẻo.
Vốn hai người đã tính toán nhân tiệc đầy tháng bên Nguyễn gia sẽ đường hoàng đến nhà giới thiệu, không ngờ người tính không bằng trời tính, bị phát hiện trước không nói, bản thân hắn lúc đó thể hiện cũng không xong, kết quả là bị ghét luôn.Tuy Hứa Thừa Hạo đã an ủi hắn là không có chuyện gì, kế hoạch đến thăm nhà không thay đổi.
Nhưng Cảnh Nhất Thành đã biết thái độ của hai người lớn, hắn sẽ càng thêm lo lắng, nhỡ đến thăm nhà mà không suôn sẻ nữa thì phải làm sao bây giờ……Mà hắn lo nhất chính là thái độ của Hứa Thừa Hạo, Cảnh Nhất Thành rất rất rất lo lắng Hứa Thừa Hạo vì áp lực trong nhà mà chia tay với hắn, thậm chí do trong nhà an bài, anh sẽ kết hôn với người khác — dù sao trong phim truyền hình đều là như vậy, Cảnh Nhất Thành cho rằng nghệ thuật lấy cảm hứng từ cuộc sống, nên hắn tin tưởng không nghi ngờ.Hứa Thừa Hạo nghe xong tất cả ý nghĩ của Cảnh Nhất Thành, xém nữa cười phun nước: “Anh đủ rồi đó, toàn nghĩ cái gì lung tung không…… Em là người độc lập tự chủ, ba mẹ em cũng cởi mở, không dùng chữ hiếu để áp đặt con cái, sao anh lại có ý nghĩ sai lầm như thế?”Mặt Cảnh Nhất Thành nghiêm túc: “Lúc trước không có, không có nghĩa là sau này sẽ không có, tất cả đều không thể xác định trước.”Hứa Thừa Hạo: “Em cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, anh có tin em không?”Cảnh Nhất Thành: “Anh tin.”Hứa Thừa Hạo: “Đúng thế, nếu đã tin thì đừng tự dọa mình nữa.”Cảnh Nhất Thành không nói gì, chỉ trầm mặc cúi đầu làm việc, tuy trong lòng vẫn còn lo sợ bất an, nhưng được Hứa Thừa Hạo cam đoan nên hắn cũng hơi thả lỏng một chút.Nhưng tâm trạng vừa trở lại bình thường thì điện thoại của Hứa Thừa Hạo đổ chuông, liếc qua một cái đã thấy ngay mẹ Hứa gọi tới!Tim Cảnh Nhất Thành lại thót một cái, Hứa Thừa Hạo đứng dậy, cầm điện thoại ra cửa sổ đứng trả lời, hắn cũng đi theo sát đằng sau, người căng cứng.Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ liếc hắn, nghe điện thoại: “Mẹ.”Cảnh Nhất Thành không nghe rõ tiếng trong điện thoại lắm, nên hắn chuyển qua nhìn chằm chằm biểu cảm của Hứa Thừa Hạo, không bỏ lỡ bất cứ thay đổi nào.Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo bình thường, toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ có ừ vâng được ạ tốt ạ, thật dễ làm người ta hiểu lầm có cái gì cấm kỵ mà không dám nói nhiều.Tưởng tượng như thế, tim Cảnh Nhất Thành rớt xuống hầm băng, hắn lập tức tiến lên ôm Hứa Thừa Hạo, vùi đầu vào vai anh, không chịu buông tay.Hứa Thừa Hạo chú ý tới hắn, anh đưa tay xoa đầu hắn, miệng tiếp tục trả lời điện thoại, anh bình thản nói: “Vâng, con biết rồi.”“Được ạ, con chào mẹ.”“……”Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Hạo cất di động, chuẩn bị xoay người xem Cảnh Nhất Thành thế nào thì người bị siết chặt, không thể động đậy: “Cảnh Nhất Thành?”Cảnh Nhất Thành: “Ừ.”Hứa Thừa Hạo xoa đầu hắn: “Sợ à?”Cảnh Nhất Thành không trả lời, vẫn ôm chặt lấy anh như trước.Hứa Thừa Hạo thu tâm tư đùa giỡn lại, bất đắc dĩ nói: “Em đã nói anh hãy tin em, chẳng lẽ em không thể cho anh cảm giác an toàn sao?”Cảnh Nhất Thành trầm mặc một lúc, mới thì thầm một câu: “Nhưng mà anh không xứng với em……”“?”Hứa Thừa Hạo có chút khiếp sợ, muốn quay lại nhìn mặt hắn, Cảnh Nhất Thành lại ôm chặt anh, không cho anh cựa quậy: “Hạo Hạo, đây là cái mọi người đều thấy, cũng chính là suy nghĩ thật của anh, cho nên anh mới bất an, mới sợ hãi như vậy…… Bởi vì anh không xứng với em, nhưng anh lại không thể buông tay em được.”Hứa Thừa Hạo không cần quay lại cũng với được lỗ tai hắn, anh cố ý mắng: “Anh đang nghi ngờ mắt nhìn người của em à?”Cảnh Nhất Thành sửng sốt: “Gì cơ?”Hứa Thừa Hạo nói: “Nếu anh không ưu tú, em chọn anh làm bạn trai để làm gì? Còn đưa anh đi gặp ba mẹ, đăng ký giấy kết hôn nữa chứ…… Anh nghĩ em là thằng ngốc, hay là kẻ mù?”Cảnh Nhất Thành nhỏ giọng: “Em là thằng nhóc ngốc.”“Vậy anh là thằng ngốc lớn.” Hứa Thừa Hạo tức giận nhéo tai hắn: “Buông tay, anh muốn siết chết em à?”Cảnh Nhất Thành im lặng buông Hứa Thừa Hạo, chờ người trong lòng xoay lại, đối diện với hắn, Cảnh Nhất Thành mới lại vòng tay qua eo anh.Hứa Thừa Hạo ghé sát vào nhìn mắt hắn, khen: “Có tiền đồ, lần này không khóc.”Cảnh Nhất Thành cúi đầu cọ trán anh: “Em không thấy được, anh thật ra đã khóc xong rồi.”Hứa Thừa Hạo: “Có khỉ mới tin anh…… Em không tin một cú điện thoại đã dọa anh sợ như vậy.
Nhưng anh cứ yên tâm, mẹ gọi điện chỉ để báo cho em biết là hai người về nhà mà thôi, cũng không nói chuyện gì khác.”Cảnh Nhất Thành: “Không nói chuyện gì khác chẳng phải là chuyện càng xấu hơn sao?”Hứa Thừa Hạo không biết phải làm sao: “Rồi, có nói chuyện.”Cảnh Nhất Thành lập tức hỏi: “Nói cái gì?”Hứa Thừa Hạo: “Bảo anh bớt qua nhà em đi.”Cảnh Nhất Thành: “……”Hứa Thừa Hạo: “Này là do chính anh hỏi đấy nhé.”Cảnh Nhất Thành không còn gì