Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Cô gái nhỏ vừa gặp liền ngẩn người, khiến Kỳ Dạ cảm thấy rất bực bội.
Đặc biệt là đôi mắt còn luôn mang theo thiên ngôn vạn ngữ , nhìn một cái, khiến người đau lòng đến không được tự nhiên.
Kỳ Dạ cảm thấy, anh bắt nạt cô.
Thật ra rất muốn bắt nạt , nhưng Tô Nguyệt nguyện ý cho anh cơ hội này sao?
Biết anh đang giễu cợt , Tô Nguyệt mím môi hạ thấp mắt, thanh âm thực mềm, "Mới không cần......"
Ánh mắt Kỳ Dạ hơi loé tia sáng, đây là, làm nũng với anh?
Đáy lòng bực bội bỗng nhiên tan biến, khóe môi cong cong, chỉ là giây lát lại hạ xuống.
Ánh mắt dừng trên má bên phải, nảy sinh chút hàn ý, "Ai đánh?"
Vừa rồi cách khá xa không nhìn rõ lắm, hiện tại đến gần như vậy anh mới phát hiện, sưng đỏ trên mặt cô đã rất nghiêm trọng, thậm chí còn mang theo tơ máu.
Ai sẽ đối một cô bé xuống tay nặng như vậy ?
Cho nên vừa rồi cô gọi điện thoại cho anh, trộm khóc, là bởi vì bị người đánh?
Tức giận trong lòng Kỳ Dạ nháy mắt đấu đá mà dâng lên, áp không được cảm xúc này, "Ai đánh, có phải hai người kia không?"
Lúc đó anh không nên dễ dàng để bọn họ đi mới đúng, nhưng mà nếu thật là như vậy, anh cũng có rất nhiều biện pháp tìm ra!
Kỳ Dạ cơ hồ là cắn răng hỏi, Tô Nguyệt bị phản ứng của anh hoảng sợ.
"Anh...... Hỏi cái này làm gì?"
Cô xấu hổ che mặt, không rõ vì sao Kỳ Dạ kích động như vậy?
Hiện tại đối với anh mà nói cô chỉ là người xa lạ gặp qua hai lần đi, nhưng vì sao có một loại ảo giác, biết là ai đánh, anh sẽ thay cô đánh trả?
Ánh mắt Tô Nguyệt tìm tòi nghiên cứu nghi hoặc làm Kỳ Dạ thu hồi một ít lý trí, chỉ là bực bội vừa mới tan đi lại lần nữa nảy lên.
Anh nhìn chằm chằm cô, lạnh giọng thấp mắng, "Em liền vô dụng như vậy , bị người ta đánh cũng chỉ biết trốn ở chỗ này khóc sao?"
Tô Nguyệt có chút ủy khuất, "Mới không có......"
Cô khóc không phải vì bị đánh, mà là vì ...nhớ anh.
Kỳ Dạ hít sâu , "Đứng dậy."
Tô Nguyệt cắn môi, chống tay muốn đứng lên, mới vừa động liền "Tê" một tiếng.
Theo bản năng sờ cổ chân, có điểm xấu hổ phát hiện, bởi vì ngã hai lần, thương càng thêm thương, lúc này giống như không đứng lên nổi.
Kỳ Dạ nhíu mày nhìn , ánh mắt theo động tác chuyển đến trên chân cô, nháy mắt đã hiểu.
Đây là chân cũng bị thương!
Anh cười, "Nói em có bản lĩnh đúng thật là có bản lĩnh, biến thành như vậy còn ở trên phố bắt lấy người ta phải xin lỗi,em nói tôi có nên trao danh hiệu "thân tàn chí kiên" khen thưởng em một chút?"
Kỳ Dạ châm chọc khiến lòng Tô Nguyệt đau xót, vành mắt lại đỏ, "Anh hung dữ cái gì, anh cho rằng em muốn sao? Bọn họ đều khi dễ em, bọn họ đều mắng em, rõ ràng em cái gì cũng chưa làm,vì sao cứ như vậy nói em?"
Tô Nguyệt thật sự rất khó chịu, đặc biệt hiện tại ở trước mặt anh chật vật như vậy, cô cũng không muốn.
Thời điểm đối mặt anh, cảm xúc thật sự rất khó khống chế, nước mắt cứ nói đến là đến.
Kỳ Dạ trầm mặc.
Nếu Tô Nguyệt giống trước đó vẫn luôn ngốc lăng không nói lời nào với anh, hoặc mở miệng chính là thực xin lỗi, anh còn không cảm thấy có chuyện gì.
Nhưng hiện tại, cô đỏ mắt phát giận?
Ngay cả phát giận, bộ dáng cũng mềm mại đáng yêu, dừng ở trong mắt anh, thật ra càng giống bạn nhỏ bị uỷ khuất đang làm nũng người lớn.
Làm anh, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Kỳ Dạ dừng một chút, nhíu mày, "Em lại khóc cái gì?"
Nước mắt Tô Nguyệt không ngừng rơi, Kỳ Dạ bất đắc dĩ, "Anh không hung dữ với em."
Tô Nguyệt khóc càng lợi hại hơn, Kỳ Dạ lại ngồi xổm xuống, "Được rồi, không khóc......"
Anh không muốn quát mắng cô gái nhỏ, nhưng ngữ khí như vậy, chính