Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_________________
Đôi mắt Tô Nguyệt rất sáng ngời, thanh triệt như một mặt Kính Hồ, bình tĩnh đối diện, khiến người khác cảm giác không được tự nhiên.
Sắc mặt đôi tình nhân càng thêm khó coi, cô gái kéo chàng trai, "Chúng ta đi, đừng để ý người bệnh tâm thần này. Còn lại đây nói lý, thật cho rằng mình là hoa sen trắng thuần khiết ,không rảnh rỗi sao."
Chàng trai thần sắc xấu hổ , bị cô gái lôi kéo xoay người, thế nhưng không nghĩ tới Tô Nguyệt một phen túm lấy cánh tay, bướng bỉnh yêu cầu , "Cô còn chưa xin lỗi."
Cô gái xoay người đẩy cô ra, "Cô thật sự có bệnh phải không , có bệnh thì uống thuốc, ở đây phát điên cái gì!"
Chân Tô Nguyệt có thương tích, bị cô ta đẩy như vậy liền không đứng vững, lại lần nữa té ngã trên mặt đất.
Đau đớn khiến cô nhăn chặt mày, nhắm mắt lại, nhất thời không đứng dậy được.
Cô gái nhìn Tô Nguyệt chật vật ngã ngồi trên mặt đất cười lạnh, "Khó trách đàn ông không cần cô, đi về đứng trước gương nhìn lại chính mình đi. Thật là đen đủi, sớm biết thế này tối hôm nay không ra cửa,đỡ chọc phải kẻ tâm thần."
Cô ta nói xong, cùng bạn trai vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào lần nữa xoay người rời đi, ở thời khắc xoay người đó liền sững lại.
Phía trước bọn họ không biết lúc nào đứng một người đàn ông, mặc quần thể thao cùng áo hoodie màu đen, đôi tay để trong túi quần, thân hình đĩnh bạt.
Người đàn ông vừa lúc đứng ngược sáng , hoàn toàn không thấy rõ mặt , nhưng cố tình làm người ta cảm giác được áp bách sâu đậm.
Anh mở miệng, thanh âm này so với bóng đêm còn muốn lạnh hơn, "Không nghe được cô ấy nói sao, xin lỗi."
Lúc nói chuyện, anh đã đi tới gần đôi tình nhân kia, cũng làm họ thấy rõ gương mặt lạnh lùng.
Thật sự rất đẹp trai, mũi cao mắt sâu, mặt mày thâm trầm.
Nhưng nét tuấn mỹ trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ có hàn khí dày đặc, làm người ta có thể rõ ràng cảm giác được anh có bao nhiêu nguy