Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Tô Nguyệt cảm thấy chính mình có chút ngốc, có lẽ là bởi vì thái độ của Kỳ không ngừng biến hóa, cô thường xuyên phân không rõ kiếp trước kiếp này.
Thậm chí có đôi khi cho rằng,cô cùng Kỳ Dạ vẫn là quan hệ thân mật như cũ.
Nhưng thực tế thì sao, hiện tại là quan hệ gì?
Người xa lạ gặp qua vài lần?
Tóm lại, không nên như thế này.
Tình huống bây giờ không như dự đoán, làm cô càng thêm bất lực cùng hỗn độn.
Không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Thấy cô sững sờ ở trước cửa, ánh mắt Kỳ Dạ nheo lại, "Tới đây!"
Kỳ Dạ một câu trần thuật đơn giản, ngữ khí không thương lượng, nhưng Tô Nguyệt lại không động đậy.
Kỳ Dạ nhìn cô một lát, bỗng nhiên mở miệng, "Chờ tôi tới ôm em?"
Lời anh nói có chút ái muội, làm tim Tô Nguyệt đập càng loạn, nhưng khi cô nhìn kỹ, lại phát hiện thần sắc anh không có chút biến hoá nào, vẫn lạnh nhạt như băng.
Tô Nguyệt cắn môi,như cũ không nhúc nhích, lại mở miệng, "Anh...... Anh rốt cuộc có chuyện gì a?"
Cô không biết anh muốn thế nào, chẳng lẽ là bởi vì cô cường hôn, làm anh tức giận?
Tô Nguyệt thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra với Kỳ Dạ, không dám tới gần anh.
Nhưng cô cũng không biết, thái độ kháng cự như vậy, còn có đáy mắt rõ ràng sợ hãi cũng làm Kỳ Dạ càng thêm khó chịu.
Thời điểm Mạnh Thần ôm cô, tại sao không kháng cự?
Anh chỉ nói cô đến gần chút mà thôi, thái độ này là sao?
Còn có, cô rõ ràng là đang sợ anh!
Sợ cái gì, sợ anh sẽ ăn cô sao?
Trời biết thời điểm anh nhìn thấy ảnh chụp kia là khó khăn lắm mới khống chế được chính mình tức giận, trên ảnh chụp hai người thân mật đến chói mắt, cũng đâm vào lòng anh đau nhói.
Bọn họ thời thời khắc khắc đều nhắc nhở anh, Tô Nguyệt đã có bạn trai.
Chuyện anh làm hiện tại, là đê tiện vô sỉ.
Nhưng thế thì sao, cô vốn dĩ là của anh, rất sớm trước kia cũng đã là của anh, Mạnh Thần mới là kẻ chen vào.
Anh sẽ không cảm thấy có lỗi với ai hết.
Cho dù Tô Nguyệt không muốn, đoạt cũng được bức cũng được uy hiếp cũng được, tóm lại, cô chỉ có thể lựa chọn trở lại bên cạnh anh.
Nghĩ như vậy, Kỳ Dạ bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đến gần trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt tâm hoảng ý loạn, theo anh đi tới dần dần lui về phía sau, nhưng phía sau hai bước chính là cửa, cô có thể chạy đi đâu?
Lúc anh đứng yên ở trước mặt cô, phía sau lưng đã dính sát vào ván cửa.
Sợ sệt nhìn anh, không biết phải làm sao.
Thấy cô tránh né, Kỳ Dạ chỉ lạnh lùng câu môi dưới, "Lại trốn."
Tô Nguyệt cắn môi, có chút ủy khuất.
Ánh mắt anh nhìn cô, lạnh như kẹp giữa gió tuyết.
Cô đã làm gì sai khiến anh tức giận như vậy?
Tô Nguyệt mím môi thật chặt, tận lực làm chính mình thoạt nhìn trấn định một ít, "Nếu là chuyện ngày hôm qua, em...... em cũng không biết ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất quá là một cái hôn mà thôi, cho dù là em cưỡng bách anh, đường đường là tổng tài Kỳ thị cũng không thể ——"
"Phanh ——"
Lời nói còn chưa nói xong, anh bỗng nhiên nắm tay đập lên cửa, thanh âm thật lớn khiến Tô Nguyệt hoảng sợ.
Còn không có hoàn hồn, anh đã đè ép xuống dưới, hơi thở mạnh mẽ nam tính lập tức vây quanh cô.
Tay anh áp vào đầu cô, hai chóp mũi mơ hồ chạm nhau.
Tô Nguyệt vừa mới ra vẻ trấn định nháy mắt biến mất, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, thanh âm cũng run lên, "Anh...... Anh đang làm gì vậy?"
Giờ phút này bộ dáng giống như mèo nhỏ bị người còng dây vào cổ muốn thoát lại thoát không được , cố chấp quật cường lại
mềm mại đáng yêu.
Thân thể hai người dán sát nhau, khi nói chuyện môi cũng mơ hồ chạm vào anh, loại xúc cảm này, giống như một cọng lông vũ cào nhẹ vào đầu quả tim.
Làm lòng người ngứa đến khó nhịn!
Hô hấp Kỳ Dạ nặng hai phần, một bàn tay gắt gao ôm vòng eo không cho cô