Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_________________
Buổi tối, dì Mạc gọi điện nói trong nhà có chút việc không thể đưa cơm tới, Tô Nguyệt suy đoán khả năng chú lại làm khó dì.
Hiện tại Mạc Hân cũng không thể ăn đồ quá dầu mỡ, Tô Nguyệt cầm hộp giữ nhiệt đi mua cháo.
Chỉ là không nghĩ tới, mua cháo trở về, Mạc Hân đã ngủ rồi.
Tô Nguyệt ngồi ở mép giường, sửa sửa tóc Mạc Hân, nhìn bộ dáng tiều tuỵ tái nhợt của bà.
Trong lòng âm thầm nói: Mẹ, người nhất định phải tốt lên,con hiện tại chỉ có mẹ......
Ngồi trên mép giường một lát, mãi cho đến khi cảm thấy có chút đói, Tô Nguyệt mới ra khỏi phòng bệnh đi ăn cơm.
Đã là 8 giờ tối, lo lắng Mạc Hân sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô cũng không dám đi quá xa, tuỳ tiệm tìm quán ăn ở gần cổng bệnh viện.
Đến lúc ăn xong, đã 9 giờ.
Người đi lại trong bệnh viện rất ít, thang máy cũng vắng.
Nhưng cửa thang máy vừa mở ra, Tô Nguyệt hoảng hốt, phản xạ có điều kiện nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.
Tuy nhiên một bàn tay nhanh hơn,ngăn chặn cửa thang máy đang muốn đóng lại.
Kỳ Dạ đứng trước thang máy, cười châm biếm, "Chạy cái gì, không dám gặp anh?"
Tô Nguyệt cắn môi, trong lòng vẫn còn tức giận chuyện anh muốn bao dưỡng cô lúc sáng.
Giờ phút này bị anh mỉa mai càng giận hơn , hai bước bước ra thang máy, "Ai chạy, vì sao không dám gặp anh, rõ ràng là thang máy bị hư!"
"Phải không?"
Kỳ Dạ nhướng mày, rút tay ra, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, mới quay về phía Tô Nguyệt, "Về sau đừng đi loại thang máy bị lỗi như thế này, nguy hiểm! Nhưng mà tính ra, em cũng phải cảm tạ anh cứu em khỏi nguy nan?"
Tô Nguyệt nghẹn lời, rối rắm, nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái, "Anh có biết xấu hổ không?"
Nói là trừng, ở trong mắt Kỳ Dạ xem như là kiều khí, càng như là quyến rũ.
"A......"
Kỳ Dạ bỗng nhiên cười khẽ, hơi cong eo kề sát bên tai, "Tiểu bảo bối, em thật sự muốn biết, rốt cuộc là anh muốn mặt mũi hay là muốn em, hử?"
Mặt Tô Nguyệt xoát cái đỏ lên.
Cô cắn môi, nghiêng đầu tránh đi hô hấp ái muội, "Anh...... Anh có thể đừng như vậy không?"
"Như thế nào?"
Kỳ Dạ nhìn tai nhỏ đỏ lên, màu đen đáy mắt càng đậm, thanh tuyến cũng càng thấp.
Anh lại gần hơn, giơ tay ôm lấy vòng eo áp cô đến trước ngực mình, "Em là muốn nói, như này sao, hay là giống như trước đó......"
Trước đó......
Tô Nguyệt theo bản năng nghĩ tới lúc ở văn phòng...
Cô cứng đờ, lại ngay lập tức giãy giụa, nhỏ giọng nói: "Anh đừng như vậy được không?"
Tô Nguyệt không quên nơi này là bệnh viện, nếu bị ai thấy được, sẽ không có cách nào gặp người nữa.
Mà cũng lo lắng nhất, chính là quan hệ của cô và Kỳ Dạ sẽ đi vào con đường như kiếp trước, vậy cô trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Kỳ Dạ mị mắt, nhìn ra Tô Nguyệt băn khoăn cũng không làm khó nữa , theo lực đạo buông ra, lắc đầu thở dài, "Quả nhiên, vẫn là uống say ngoan hơn."
Tô Nguyệt uống say, anh có thể tuỳ ý xoa nắn, niết véo. Ừm, quả thực ngoan vô cùng.
Kỳ Dạ nghĩ đến đây, đáy mắt bỗng nhiên sinh ra mấy tia sáng nhạt, có thể cho cô uống say vài lần?
Tô Nguyệt sao hiểu được những ý tưởng xấu xa này, thấy anh buông ra, vội lui về phía sau hai bước bảo trì khoảng cách.
Lùi xong, còn ngó khắp hành lang, thật may, không có ai.
Cô lại nhìn Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ vẫn mặc áo hoodie và quần thể thao màu đen, Tô Nguyệt nghĩ anh khả năng cũng sợ bị người phát hiện, cho nên mỗi lần đơn độc ra cửa đều là bộ dáng này, còn đội mũ che khuất nửa khuôn mặt.
Anh không muốn để cho người khác biết, còn chạy ra ngoài làm gì, nếu thật sự bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Tô Nguyệt không tránh khỏi có chút lo lắng, rối rắm hỏi anh, "Tại sao anh lại ở đây?"
Kỳ Dạ cũng nhìn Tô Nguyệt, giống như vậy, đích xác không nhìn được tai có vấn đề.
Cho nên mấy ngày này tuy rằng anh gặp cô rất nhiều lần, lại không phát hiện ra.
Nhưng mà nghĩ đến buổi chiều cho người điều tra, ánh mắt Kỳ Dạ liền trầm xuống, xem đánh giá từ bản báo cáo, hẳn là do cái tát của Tô Thành ngày hôm đó gây ra.
Mà cô lại dám gạt anh, còn không đi làm giải phẫu, thật sự muốn biến thành người điếc phải không?
Kỳ Dạ chỉ nhìn cô không nói lời nào, Tô Nguyệt thấy ánh mắt anh trở nên kỳ quái, trong lòng cũng luống cuống lên.
Sợ anh lại làm ra chuyện gì điên rồ, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, "Anh...... Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Mắt Kỳ Dạ tối lại.
Một chữ cũng chưa nói, lập tức tiến lên nhấn mở cửa thang máy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nguyệt, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong.
"Anh làm gì?"
Tô Nguyệt hoảng hốt, vô thức muốn thoát ra.
Có lẽ bởi vì trước mặt anh Tô Nguyệt luôn giãy giụa và cự tuyệt, Kỳ Dạ cũng mất bình tĩnh, ôm cô chặt hơn, lạnh như băng nói: "Còn động nữa, anh không ngại ở chỗ này làm em!"
Ngữ khí đe doạ rõ ràng, nói cho Tô Nguyệt biết, anh tức giận.
Tô Nguyệt quả nhiên cứng lại, ủy khuất nhìn anh, cũng không dám lộn xộn nữa.
Chỉ trong chốc lát, cửa thang máy lại mở ra, đã tới hầm đỗ xe, Kỳ Dạ dắt cô đi ra ngoài.
Tô Nguyệt bị kéo, muốn tránh lại không dám, bị anh đối xử như vậy, ấm ức không chịu được, "Rốt cuộc anh muốn mang