Editor : Humi102
Wattpad : @humi102
_________________
Nhưng mà Tô Nguyệt chìm đắm không duy trì bao lâu, hoặc là nói, là Kỳ Dạ ôn nhu không duy trì được bao lâu.
Rất nhanh, anh buông ra, lấy di động quơ quơ trước mắt cô, nhếch môi cười lạnh, "Nếu em dám đổi ý, xem anh thu thập em thế nào."
Tô Nguyệt nhìn Kỳ Dạ lấy di động ra, hơi giật mình, "Anh có ý gì?"
Kỳ Dạ cười nhẹ một cái, sau đó gõ gõ màn hình di động.
Cô nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ:
"Tô Nguyệt......"
"Trở thành người của anh, được không......"
"......"
"Được, em đồng ý."
"Đây là chính em đáp ứng, không thể đổi ý."
"Ưm."
Sắc mặt Tô Nguyệt chậm rãi thay đổi, từ hồng đến trắng, sau đó lại lần nữa đỏ lên.
Cô nhìn Kỳ Dạ, cả người đều hỗn loạn.
Vừa rồi cô đáp ứng cái gì, trở thành người của anh.
Cho nên cô hiện tại là tự mình đồng ý bị anh bao dưỡng?
Tô Nguyệt há mồm, cánh môi hơi run, lời còn chưa nói ra, vành mắt đã đỏ.
Kỳ Dạ nhìn chằm chằm vành mắt Tô Nguyệt bất chợt đỏ lên , biểu hiện này là nhóc con thích khóc lại muốn bắt đầu rồi.
Anh giơ tay, xoa xoa khóe mắt cô, kề sát tai bên trái lạnh giọng uy hiếp, "Không được khóc, nếu dám khóc, anh ở chỗ này hôn chết em, tin hay không?"
Giọng Kỳ Dạ vừa trầm vừa thấp, nhưng Tô Nguyệt nghe được rất rõ ràng.
Nước mắt ngay lập tức nghẹn trở về, vành tai lại nóng lên.
Tô Nguyệt cảm thấy anh thực sự không biết xấu hổ, lời như vậy cũng dám nói ra?
"Anh...... Tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?"
Tô Nguyệt rốt cuộc cũng không biết mắng chửi người, tới tới lui lui cũng chỉ là mấy chữ không biết xấu hổ, hơn nữa ngữ khí vừa mềm mại vừa ủy khuất, nghe vào tai Kỳ Dạ một chút cũng không giống mắng chửi, mà như là tán tỉnh.
Kỳ Dạ thấp giọng cười lạnh, " Thế nào? Là anh ép buộc em sao? "
"Nhưng mà em......"
Không đợi cô nói thêm, Kỳ Dạ bỗng nhiên nói: "Nhưng mà em làm sao? Hay là em muốn nói, em không nghe được anh hỏi gì?"
Anh nhìn chằm chằm tai bên phải, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, "Tai em không nghe thấy!"
Không phải nghi vấn, là khẳng định.
Tô Nguyệt sững sờ, lần này là thật sự không muốn khóc.
Hoá ra, Kỳ Dạ đã biết.
Cho nên, anh cố ý?
Anh cố ý nói câu kia bên tai phải, lừa cô đáp ứng.
Tô Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, Kỳ Dạ cũng trầm mặc vài giây, sau đó bỗng nhiên kéo cửa xe ra, lại lần nữa trầm giọng nói: "Lên xe!"
Tô Nguyệt mím môi, rũ đầu cự tuyệt, "Em không muốn!"
Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô một lát, đầu nhỏ cúi thấp không nói lời nào, cũng không lên xe, thái độ từ chối rất rõ ràng.
Anh rất hiểu tính cách nha đầu này, thoạt nhìn mềm mại, thực ra rất có nguyên tắc.
Có lẽ, phương thức của anh hơi cường ngạnh quá?
Hơn nữa Kỳ Dạ cũng có thể cảm giác được,thời điểm ôn nhu với cô, ánh mắt cô nhìn anh cũng khác.
Kỳ Dạ híp mắt lại, bỗng nhiên cúi người.
Bóng người bao phủ xuống, Tô Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu, một mảnh mềm mại lập tức dán lên môi.
Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng lại phát hiện chính mình thật sự không có tiền đồ.
Miệng nói không muốn, trong lòng lại rất thành thật.
Chỉ cần anh đến gần, cô liền nhịn không được theo anh trầm luân.
Trái tim dường như ngừng đập, Tô Nguyệt hơi ngửa đầu, tuỳ ý anh dây dưa, bá đạo lại triền miên, như mưa rền gió dữ, nhấn chìm cô.
Có lẽ bởi vì Tô Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp, dần dần, động tác Kỳ Dạ cũng dịu lại.
Đến khi anh rời đi, cả người Tô Nguyệt đều mềm nhũn, phải dựa Kỳ Dạ ôm cô, mới không mất mặt trượt xuống.
Hơi thở hỗn loạn, ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt không dám mở.
Nhìn Tô Nguyệt khẽ cắn cánh môi, lông mi run rẩy, bộ dáng thẹn thùng, hô hấp Kỳ Dạ càng gấp, không kìm được lăn lộn cổ họng một chút, anh thở gấp hôn nhẹ lên môi cô, nghẹn giọng , "Bảo bối, đừng