Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi lâu.
Ngay ở lúc Tô Nguyệt cảm thấy bị nhìn đến hít thở không thông, sắp nhịn không được gật đầu đáp ứng, Kỳ Dạ rốt cuộc mở miệng.
"Anh không phải bá đạo."
Anh nói: "Chỉ là với anh mà nói, chuyện của em...... Đều quan trọng."
Thanh âm rất thấp, còn có lúng túng nói không nên lời, dường như chưa từng nói với ai như vậy.
Tô Nguyệt sững sờ, đây là do trước đó cô nói không phải vấn đề lớn?
Trái tim như bị thứ gì đánh trúng, vừa tê lại vừa đau.
Lời của Kỳ Dạ thật sự khiến cô ngạc nhiên, giống như anh giải thích những chuyện đã làm ở kiếp trước vậy?
Cho nên, anh sở dĩ khẩn trương, cũng là vì quá quan tâm sao?
Anh quan tâm cô, cho nên sợ cô rời đi, anh sẽ đau khổ, anh bảo vệ cô theo cách riêng của mình, lại không nghĩ rằng sẽ đẩy cô đến xa hơn.
Nhưng tại sao?
Tô Nguyệt bỗng nhiên càng thêm tò mò, đáy lòng có chút xúc động, muốn hỏi một câu rõ ràng.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Kỳ Dạ đã nói: "Còn quan hệ giữa anh và em......"
Anh nhíu mi, thanh âm cũng trầm xuống, "Anh cho rằng em hẳn là rất rõ ràng."
Nói xong, Kỳ Dạ lấy di động ra giơ lên, nhắc lại đoạn đối thoại trước đó của hai người, cô đã đáp ứng trở thành người của anh.
Tô Nguyệt lời muốn nói cứ như vậy nghẹn ở cổ họng.
Hai người ra bệnh viện, một lần nữa lên xe.
Kỳ Dạ nắm tay lái, bỗng nhiên mở miệng, "Chờ mẹ em phẫu thuật xong em cũng làm giải phẫu ngay, biết không?"
Tô Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, đây là thỏa hiệp?
Kỳ Dạ lại không nói nữa, khởi động xe.
Tô Nguyệt cũng trầm mặc, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, hình như là lần đầu tiên, Kỳ Dạ thỏa hiệp với cô.
Nhưng mà loại ấm áp này cũng không kéo dài được bao lâu, đến lúc xe dừng lại, sắc mặt Tô Nguyệt biến đổi.
"Anh đưa em tới nơi này làm gì?"
Tô Nguyệt cho rằng anh sẽ đưa cô trở về bệnh viện Đệ Nhất, tại sao lại đến chung cư 3000?
"Đi xuống giúp anh lấy xe lăn ra."
Sắc mặt Kỳ Dạ nhàn nhạt, Tô Nguyệt mím mím môi, lúc ở bệnh viện thoải mái hào phóng, về nhà lại yêu cầu cô đi lấy xe lăn.
Cô có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn chậm rì rì xuống xe.
Chờ anh ngồi vào xe lăn, Tô Nguyệt cảm thấy thật sự nên nói chuyện rõ ràng với anh.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cảm xúc bình tĩnh hết sức có thể, "Kỳ...... A......"
Còn chưa kêu xong, Tô Nguyệt đã bị Kỳ Dạ kéo đến ngồi lên đùi anh, một tay gắt gao ôm cô, một tay chuyển động xe lăn đi vào chung cư.
Tô Nguyệt hoảng sợ, vừa phản ứng lại muốn giãy giụa, Kỳ Dạ đã cúi đầu cắn một ngụm lên môi cô, hung hăng uy hiếp, "Lại nháo thử xem?"
Tô Nguyệt ngậm chặt miệng, tròng mắt nhìn xung quanh, nơi này là bãi đỗ xe ngầm của chung cư, khắp nơi đều là camera, hiện tại bọn họ khác nào biểu diễn cho người trong phòng giám sát xem.
Lấy thân phận hiện tại của hai người, bị nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.
Tô Nguyệt đang nghĩ ngợi, Kỳ Dạ đã tiến đến trước thang máy, cửa thang máy cũng vừa lúc mở ra, bên trong quả nhiên có người.
Tô Nguyệt khẩn trương, đột nhiên vùi mặt vào ngực anh, cảm thấy bịt tai trộm chuông như vậy người ta sẽ không nhìn thấy mình.
Mà người đàn ông kia thật sự biết Kỳ Dạ, thấy Kỳ Dạ ở trước thang máy vội bước ra cười lấy lòng, "Kỳ tổng......"
Nhưng Kỳ Dạ lại không biết hắn, cũng không liếc mắt hắn một cái, chuyển động xe lăn vào thang máy.
Người đàn ông có chút xấu hổ, nhìn cửa thang máy khép lại, dừng tầm mắt trên người phụ nữ trong lòng Kỳ Dạ.
Đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lại hiện lên tia châm chọc, ngày thường nhìn Kỳ Dạ rất đứng đắn, không nghĩ tới thế nhưng cũng là kẻ phong lưu, đã tàn tật còn mang phụ nữ về nhà?
Chỉ là phong lưu lại tốt, so với không hề có sơ hở sẽ càng tốt hơn.
Cửa thang máy đóng lại, hắn xoay người gọi điện thoại.
Trong thang máy tất nhiên là có camera, Tô Nguyệt vẫn không dám ngẩng đầu, gắt gao nép mình trong ngực Kỳ Dạ.
Bàn tay nắm chặt áo sơ mi chỗ ngực anh, còn có chút lo lắng, "Vừa rồi người kia không thấy được em chứ?"
Giọng Tô Nguyệt rất nhỏ, thanh âm vốn dĩ đã mềm lại càng mềm hơn, mà Kỳ Dạ không thể kháng cự nhất, chính là cô ở trong lòng mềm giọng nói chuyện như vậy.
Anh cười khẽ, "Hiện tại mới biết lo lắng có phải quá muộn không?"
Thời điểm ở bệnh viện không biết bao nhiêu người nhìn thấy bọn họ, hình như thật là quá muộn.
Tô Nguyệt tức giận ngẩng đầu, lập tức lọt vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, bên trong không phải cười nhạo như cô nghĩ, ngược lại mang theo rất nhiều ôn nhu khó tả.
Lòng Tô Nguyệt run rẩy, nhất thời nói không ra lời, đang lúc hai người chằm chằm đối diện, thang máy đinh một tiếng mở ra.
Kỳ Dạ thu hồi ánh mắt, ôm cô chuyển động xe lăn tới trước cửa chung cư, "Ấn mật mã."
"Em không biết......"
"Ngày sinh của em."
"......"
Tim Tô Nguyệt đập tăng tốc, cảm thấy cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đau tim.
Kỳ Dạ dùng ngày sinh của cô làm mật mã cửa, tại sao?
Không đúng, tại sao anh lại biết ngày sinh của cô?
Tô Nguyệt rối rắm, thẳng đến lúc cửa mở ra, vào nhà Kỳ Dạ lập tức ôm cô đứng lên, tiến về phía phòng ngủ.
Lúc này Tô Nguyệt mới hoàn hồn, "Anh...... Anh muốn làm gì? Anh để em xuống."
Cô không làm chuyện vô vị như giãy dụa, cánh tay anh giống như thép, lại luôn uy hiếp cô, giãy giụa chính là lãng phí sức lực.
Nhưng này không đại biểu cô nguyện ý cùng anh vào phòng ngủ.
Đi tới trước cửa phòng ngủ, Tô Nguyệt vươn tay bám chặt khung cửa, có chút sốt ruột, "Em không đi vào, anh buông em xuống."
Vốn nghĩ rằng cũng chỉ là vô ích, nhưng Kỳ Dạ chỉ nhìn cô một cái, thật sự buông cô xuống.
Anh thoải mái như vậy, ngược lại Tô Nguyệt cảm thấy càng quỷ dị.
Cắn cắn môi, nhìn Kỳ Dạ đi đến phòng giữ quần áo, cô nuốt nước miếng, thật cẩn thận xoay người muốn chạy.
Dưới chân mới vừa động, người phía sau liền mở miệng, "Phòng bếp có cháo, đi hâm nóng lại giúp anh."
Tô Nguyệt trầm mặc một lúc, xoay người đi vào phòng bếp, cũng không rõ là quan tâm hay là trách cứ, "Đã trễ thế này anh còn chưa ăn cơm sao?"
Kỳ Dạ mở cửa phòng giữ quần áo, mặt vô biểu tình quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Em nghĩ sao, cả ngày này anh đều vì người nào đó vô lương tâm mới không có thời gian ăn cơm?"
Tai Tô Nguyệt nóng lên, nhanh chóng quay người chạy vào phòng bếp.
Kỳ Dạ nhướng mày, khóe môi gợn lên một tia cười khổ, xem ra muốn nha đầu này trở lại bên anh, không phải chuyện dễ dàng.
......
Trong phòng bếp quả nhiên có cháo, Tô Nguyệt chỉ cần mở lò vi sóng hâm lại một chút.
Thời điểm mang cháo ra, Kỳ Dạ cũng đã thay quần áo xong.
Anh mặc áo thun cùng quần dài đơn giản màu nâu nhạt.
So với bình thường luôn mặc đồ trắng, đen, xám lạnh như băng, anh như vậy thoạt nhìn sạch sẽ lại ấm áp, làm người không rời được mắt.
Tô Nguyệt bưng cháo đứng trước cửa, theo bản năng cúi đầu nhìn váy của mình.
Hôm nay cô cũng mặc váy màu nâu nhạt, tim đập lỡ một nhịp, hình như Kỳ Dạ là cố ý.
Kỳ Dạ không để ý ánh mắt cô tìm tòi nghiên cứu, ngồi xuống bàn ăn.
Tô Nguyệt do dự một chút, vẫn đi qua đặt cháo trước mặt anh, "Ann ăn đi, em thật sự phải đi, mẹ em còn......"
Lời còn chưa nói xong, Kỳ Dạ giơ tay kéo cô lảo đảo một cái,