Editor : Humi
Wattpad : @humi102.
___________________
Tô Nguyệt không dám nhìn anh, lông mi run rẩy đến lợi hại, khuôn mặt xinh đẹp quả thực như hoa xuân tháng Tư.
Kỳ Dạ siết chặt vòng tay quanh eo, nhìn Tô Nguyệt bởi vì quay mặt đi đưa tai nhỏ đến bên miệng, anh bỗng nhiên há miệng cắn một ngụm lên vành vai mềm mại.
Khàn khàn giọng lên tiếng, "Bảo bối, tối nay ở lại đi......"
Vành tai bị vừa cắn ,lại thêm lời Kỳ Dạ nói , mặt Tô Nguyệt vốn đã hồng trong nháy mắt đỏ bừng như một quả táo chín.
Nhưng ngượng ngùng qua đi lại là khẩn trương không che dấu được , anh nói muốn cô ở lại...
Tô Nguyệt cảm thấy tim thật sự muốn ngừng đập, vừa sợ hãi vừa khẩn trương không thể hình dung, cả người liền cứng lại.
Nhận ra phản ứng của cô, Kỳ Dạ khẽ nheo mắt, thả lỏng lực đạo ôm Tô Nguyệt một chút, bởi vì sợ chính mình sẽ nhịn không được, rồi lại sợ dọa đến cô.
Anh kỳ thật biết, chuyện anh làm hiện tại có hơi quá xúc động, thậm chí, cũng có chút đê tiện.
Đối với Tô Nguyệt mà nói, chuyện gì cũng đã quên, anh chỉ là người xa lạ đã thấy qua vài lần mà thôi.
Huống chi, cô còn có bạn trai, cô sẽ không chấp nhận anh dễ dàng như vậy.
Nhưng Kỳ Dạ đích xác không có cách nào khống chế chính mình, từ một khắc gặp lại kia, anh cũng không nghĩ lại rời khỏi Tô Nguyệt nữa.
Chỉ cần có thể giữ cô ở lại bên cạnh, mặc kệ là dùng phương pháp gì, anh cũng không quan tâm.
Nhưng mà Kỳ Dạ cũng rất rõ ràng, điều cần làm bây giờ chính là từ từ để Tô Nguyệt thả lỏng căng thẳng và sợ hãi đối với anh, làm cô có thể chấp nhận anh, thậm chí, quên Mạnh Thần.
Nghĩ như vậy, ánh mặt Kỳ Dạ càng tối lại, nhìn bộ dáng Tô Nguyệt sợ hãi rồi lại không biết làm sao, anh ra vẻ nhẹ nhàng nhướng mày, vuốt ve khuôn mặt cô cười như không cười nói, "Không được nói phải đi, anh sẽ không chạm vào em. Em ngây người ở bệnh viện lâu như vậy, ngoan ngoãn đi tắm rửa, bằng không không được lên giường."
Câu trước còn thực bình thường, câu sau lại lập tức khiến Tô Nguyệt cảm thấy cả người đều không tốt.
Cô một chút cũng không muốn lên giường, được không?
Nếu không tắm rửa không được lên giường, vậy kiên quyết không đi tắm.
Đầu ngón chân Tô Nguyệt khẽ động, Kỳ Dạ liền biết cô suy nghĩ cái gì.
Thần sắc anh bình tĩnh, nhàn nhạt nói một câu, "Nếu bây giờ không muốn đi, vậy chờ lát nữa chúng ta cùng nhau tắm. Dù sao anh cũng sợ em thừa dịp anh tắm rửa trộm chạy trốn."
Kỳ Dạ vừa nói xong, Tô Nguyệt vèo một cái từ trên người anh đứng lên, "Em đi ngay bây giờ."
Dứt lời, không đợi anh nói thêm, dứt khoát xoay người chạy vào phòng ngủ.
"Phòng giữ quần áo có đồ ngủ......"
Kỳ Dạ còn chưa nói xong, Tô Nguyệt đã phanh một tiếng đóng cửa phòng.
Tốc độ kia, có thể so với một trăm mét chạy nước rút.
Kỳ Dạ khẽ nhướng máy, không rõ cô đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng anh chỉ lắc đầu cười, quay đầu nhìn tô cháo đã nguội ngắt trên bàn, lại cau mày.
Cuối cùng, vẫn buộc chính mình hai ngụm uống hết tô cháo.
Tô Nguyệt bên này tất nhiên cũng nghe được lời Kỳ Dạ nói, cô đi tới phòng giữ quần áo liếc mắt một cái, nhịn không được muốn mắng kẻ biến thái Kỳ Dạ kia.
Một nửa phòng giữ quần áo là nữ trang, ngay cả nội y cũng có, tất cả đều là mới.
Tô Nguyệt vừa thấy số đo liền biết đây là chuẩn bị cho chính mình.
Nhưng sau khi âm thầm mắng xong, nhìn nữ trang treo cùng quần áo của anh, lại có chút rung động không nên lời......
Tô Nguyệt nghe lời đi tắm, nhưng thật ra nghe lời Kỳ Dạ nói xong lại nảy lên tâm cơ, đợi chút nữa anh đi tắm cô sẽ lẻn đi.
Bởi vì cô không muốn cùng anh khắc khẩu, mà cũng không thể nào đấu lại anh.
Nhưng nhìn Kỳ Dạ giúp cô chuẩn bị những quần áo này, Tô Nguyệt cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô mím môi chọn một bộ áo ngủ tương đối bảo thủ tiến vào phòng tắm.
Trong phòng tắm cũng vậy, đã chuẩn bị đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân mới, thế nhưng tất cả còn là đồ tình nhân.
Tâm tình Tô Nguyệt càng thêm phức tạp.
Nhìn cô gái trong gương gương mặt ửng đỏ, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm