Editor : Humi
Wattpad : @humi102
Kỳ Dạ thực hiện động tác này rất tự nhiên, nhưng Tô Nguyệt vốn hỗn loạn, lại càng thêm bối rối tìm không thấy đông nam tây bắc.
Động tác của anh dù không thành thạo, nhưng rất ôn nhu, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc.
Ngón tay ngẫu nhiên sẽ đụng tới da đầu cô, mỗi lần chạm đều khiến Tô Nguyệt cảm thấy giống như bị truyền điện, toàn thân tê dại.
Chờ lau hết nước trên tóc, Kỳ Dạ mới cầm máy sấy giúp cô sấy khô tóc.
Tóc Tô Nguyệt rất dài, đen thẳng, sắp chạm đến eo.
Tay anh lướt qua sợi tóc, dừng ở đuôi tóc , lưu luyến quấn quanh, dịu dàng mềm mại lại triền miên, cơ hồ muốn nhu hoá trái tim.
Chờ tóc khô hẳn, Kỳ Dạ mới buông máy sấy ,từ phía sau ôm Tô Nguyệt vào trong lòng, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương thanh mát phát ra từ người cô, "Bảo bối, em thơm quá......"
Thanh âm anh rất thấp, cộng với hô hấp nóng rực kề sát tất cả đều rót vào tâm nhĩ.
Tô Nguyệt giống như vẫn luôn trên mây, căn bản không dám nói lời nào, sợ mở miệng, sẽ bại lộ cảm xúc.
Sợ anh phát hiện gì đó.
Tô Nguyệt không nói chuyện, Kỳ Dạ cũng không nói thêm.
Chỉ ôm một chút liền buông ra, xoa xoa mái tóc dài của cô, giọng nói trước sau dịu dàng, "Thời gian không còn sớm, em đi ngủ trước, anh còn chút việc muốn xử lý."
Giống như một lời giải thích giữa các cặp vợ chồng, Tô Nguyệt sửng sốt, "Bây giờ anh không đi tắm sao?"
Kỳ Dạ khẽ nhướn mày, ánh mắt nhìn cô hơi thay đổi, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt non mềm, ngón cái dừng trên môi cọ cọ, khàn khàn lại ái muội hỏi, "Muốn?"
Tô Nguyệt lập tức phản ứng lại, khóc không ra nước mắt.
Cô chỉ muốn nhân lúc Kỳ Dạ tắm rửa định chuồn êm, trong đầu anh suy nghĩ gì vậy?
Tô Nguyệt chỉ có thể trừng mắt che dấu bản thân ngượng ngùng và khẩn trương, đẩy tay Kỳ Dạ ra, "Em muốn đi ngủ, anh muốn tắm hay không thì tuỳ."
Tô Nguyệt đứng dậy, vài bước đã tiến đến mép giường, phía sau Kỳ Dạ còn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc.
Như bị lửa đốt, Tô Nguyệt cảm thấy cả người đều nóng lên, trái tim thiếu chút nữa nhảy đến cổ họng, vừa khẩn trương vừa khinh thường chính mình.
Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng đã từng ngủ trên giường anh, hai người còn ngủ cùng nhau, sợ cái gì!
Tô Nguyệt kéo chăn bọc kín người, dép lê tùy ý đá rơi xuống, hỗn độn dừng ở mép giường.
Kỳ Dạ vừa bất lực vừa buồn cười nhìn cô cuộn thành một tiểu đoàn ở trong chăn, một đầu ngón chân cũng không lộ.
Anh nhìn Tô Nguyệt vài giây, cũng cảm thấy hôm nay hơi quá mức, nhất thời khó có thể tiếp thu, có lẽ, nên cho cô chút thời gian.
Khẽ híp mắt, Kỳ Dạ đứng lên, tiến đến đầu giường cầm di động của mình, nhìn một cục trong chăn, anh cười cười, hơi cong lưng xoa xoa đầu cô, "Bảo bối, ngủ ngon."
Trái tim Tô Nguyệt sắp bị tê liệt, Kỳ Dạ dịu dàng như vậy ,cô cảm thấy chính mình muốn cưỡng lại cũng không được.
Cũng may, anh cũng không nói thêm gì nữa, tắt đèn, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Quá trình chỉ chưa đến một phút đồng hồ mà thôi, Tô Nguyệt trong chăn lại thấy dài như một thế kỉ.
Xác định Kỳ Dạ đã đi ra ngoài, cô mới thật cẩn thận từ trong chăn nhô đầu ra.
Cả căn phòng bị bóng tối bao trùm, ngoại trừ tiếng tim đập, không còn thanh âm nào khác.
Tô Nguyệt hít thật sâu mấy hơi, chậm rãi đè ép những hỗn loạn và khẩn trương.
Nhưng cô ngủ ở trên giường anh, đắp chăn của anh, mọi thứ xung quanh dường như tất cả đều có hơi thở của anh, khiến Tô Nguyệt không có cách nào hoàn toàn bình tĩnh.
Cô đối Kỳ Dạ có cảm tình, bởi vì biết hiện tại không thể, cho nên vẫn luôn gắt gao áp xuống.
Tô Nguyệt hiểu rất rõ, áp lực tình cảm kia nóng bỏng mãnh liệt thế nào, một khi thả lỏng, sẽ hoàn toàn mất đi khống chế.
Cô luôn phải nhắc nhở bản thân không được quên điều đó.
Nhưng mà, nơi ngực trái, thật sự rất đau.
Buồn bực, đau đớn không cách nào kiểm soát......
Kỳ Dạ ra khỏi phòng ngủ, trầm mặc một lúc mới xoay người đi vào thư phòng.
Vừa mới ngồi xuống, di động trong túi quần lại bắt đầu kêu lên, là điện thoại của Tô Nguyệt .
Lúc cô đi tắm, điện thoại cũng đã vang lên vài lần, Kỳ Dạ rất tự nhiện lấy