Weibo bị Phó Kim Tiêu nhóm lửa đốt lò.
Dân mạng sôi nổi đến điên rồi, ngay cả Giản Tinh Tuế khi nhìn thấy thông báo cũng chẳng nghĩ là thật.
Cậu như bị sét đánh đứng đơ người không tin nổi.
Thẩm Tinh Thần còn lảm nhảm bên tai: "Anh Phó sao lại bất công như vậy.
Anh ta còn chưa theo dõi tôiii!"
Ninh Trạch mím môi cười.
Tuy hắn không nói nhiều nhưng lại rõ ràng nhiều chuyện.
Hắn từ sớm đã nhận ra cách Phó Kim Tiêu đối xử với Giản Tinh Tuế vô cùng đặc biệt, thế nên chuyện theo dõi ngày hôm nay thành ra lại chẳng ngạc nhiên gì.
Giản Tinh Tuế vẫn cầm điện thoại, kích động tới mức run cả tay.
Thẩm Tinh Thần không nhận thấy cậu không bình thường: "Anh em à, tuy anh có thể hiểu cảm nhận của cậu.
Nhưng cậu đừng có khiếp sợ như vậy có được không?"
Lồng ngực Giản Tinh Tuế phập phồng.
Có lẽ chẳng ai hiểu được tâm trạng lúc này của cậu.
Từ một cậu fan vô danh luôn yên lặng ủng hộ thần tượng, không ngờ lại có một ngày Weibo của mình lại được Phó Kim Tiêu theo dõi.
Giọng Thẩm Tinh Thần vẫn văng vẳng bên tai: "Ngốc rồi à?!"
Giản Tinh Tuế tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình.
Vừa nâng đầu, Thẩm Tinh Thần liền thấy đôi mắt đo đỏ của cậu, lưỡng lự: "Sao vậy, cậu còn buồn lắm à?"
Giản Tinh Tuế vội lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không phải.
Tôi không buồn, giờ vui rồi."
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: "Thật hay điêu?"
Giản Tinh Tuế gật mạnh: "Thật đó!"
Bọn họ đang nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng động.
Sau đó, có một người đàn ông cao lớn đứng trước của phòng.
Thẩm Minh Lãng nhíu mày, ra vẻ uy nghiêm nói: "Thẩm Tinh Thần, em còn muốn cọ tới cọ lui tới lúc nào hả.
Bây giờ đã gần 3 giờ sáng rồi đấy!"
Thẩm Tinh Thần bị nhắc liền rụt cổ: "Lát nữa, lát nữa.
Em dọn nốt cái đã."
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng cười cười.
Thẩm Tinh Thần vừa dọn đống đồ ăn vặt trong tủ, vừa hỏi cậu: "Tuế Tuế, người nhà cậu lần này lại không tới à?"
Tay cầm vali của Giản Tinh Tuế cứng lại, khẽ gật đầu: "Ừ, có việc nên không tới được."
Đêm nay trước khi thi đấu, dù có được ra mắt hay không thì gia đình của các thí sinh đều tới.
Duy chỉ có vợ chồng nhà Trương lại không có mặt, nói rằng trong tiệm có chuyện gấp nên không tới được.
Giản Tinh Tuễ cũng chẳng lo lắng, bởi lẽ cậu đã thất vọng từ lâu rồi nên không còn chút chờ mong nào cả.
Trước kia, cậu còn vì mong ngóng tình thân mà không được nên buồn bực mãi.
Nhưng bây giờ, trong lòng cậu lại chẳng gợn nổi một chút sóng nào, cũng không còn thấy thương tâm nữa.
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc hỏi: " Vậy giờ cậu định đi đâu?"
Giản Tinh Tuế: "Tôi..."
Chuyện này cũng không biết đáp ra sao.
Bởi vì chuyện 1 triệu kia mà mối quan hệ của cậu với công ty vô cùng căng thẳng, sau khi cậu dọn ra cửa hàng bánh gạo vốn định ở lại ký túc xá của công ty.
Bây giờ ký túc xá không về được, mà căn nhà kia cậu cũng chẳng muốn về.
"Tôi sẽ tìm một cái khách sạn nghỉ ngơi." Giản Tinh Tuế nói: "Chắc xung quanh đây sẽ có."
Thẩm Tinh Thần hỏi: "Cậu định ở khách sạn à?"
Giản Tinh Tuế thật thà gật đầu: "Ừm."
Thẩm Tinh Thần bật thốt câu hỏi từ đáy lòng: "Cậu có tiền không?"
"...."
Giản Tinh Tuế câm nín!
Vốn dĩ cậu vì tiền mới tham gia [Tinh Quang], mà bây giờ cậu lại tiến vào chung kết nên số tiền an ủi kia tất nhiên là mất trắng.
Lúc này Alipay trong điện thoại của cậu còn không tới 1 nghìn tiền lương từ lúc làm thêm cho chương trình.
Giản Tinh Tuế chần chờ nói: "Tôi thấy chỉ cần không phải khách sạn quá xịn thì vẫn ở được.
Cậu có biết gần đây có chỗ nào không?"
Thẩm Tinh Thần phì cười.
Giản Tinh Tuế bị cười mà mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Tinh Thần đi tới, đặt tay lên vai Giản Tinh Tuế: "Đừng ở khách sạn, tới nhà tôi đi."
Giản Tinh Tuế sửng sốt: "Hả?"
"Không phải cậu bây giờ chưa tìm được chỗ ở sao?" Thẩm Tinh Thần ra vẻ hợp lý, nói: "Cậu cứ tới nhà tôi nghỉ ngơi trước hai ngày, đợi đến khi nào tìm được chỗ ở thì đi cũng đâu muộn."
Giản Tinh Tuế lớn tới chừng này cũng không có người bạn thật sự nào.
Cậu đã từng tới nhà khác làm khách nhưng chưa từng ngủ lại.
Thế nên khi nghe thấy Thẩm Tinh Thần đề nghị, phản ứng đầu tiên của cậu là lo sợ: "Hả, như vậy có được không? Có phiền hà mọi người quá không? Hơn nữa cậu về cũng muốn quây quần bên gia đình, tôi tới có phải...."
Thẩm Tinh Thần không kiên nhẫn: "Gì mà phiền mới chẳng hà chứ! Phòng nhà tôi nhiều lắm, hơn nữa cậu là đàn em của anh đây mà.
Chuyện này cũng chẳng giúp được thì đại ca như anh sao còn dám ra đường chứ!"
"...."
Khóe miệng Giản Tinh Tuế giật giật.
Thẩm Minh Lãng đứng đằng sau tán thành: "Tinh Thần nói đúng lắm.
Hai người là bạn tốt, lúc khó giúp nhau thì có gì mà không ổn.
Nếu em nguyện ý thì có thể tới nhà làm khách, mọi người đều rất hoan nghênh."
Giản Tinh Tuế ngạc nhiên quay đầu.
Nếu anh cả của bạn đã đồng ý mà cậu lại ra vẻ thì kỳ cục lắm.
Hơn nữa, thật ra...!trong lòng cậu cũng vô cùng vui vẻ.
"Vậy..." Giản Tinh Tuế hít một hơi sâu, đứng thẳng người cười một cái với Thẩm Tinh Thần, sau dó xoay người khom lưng với Thẩm Minh Lãng: "Cảm ơn mọi người, làm phiền cả nhà rồi ạ."
Thẩm Minh Lãng càng thêm thiện cảm với cậu thanh niên lễ phép này.
Thằng em nghịch như khỉ của mình mà có một người bạn lễ phép khiêm tốn như Giản Tinh Tuế thì hắn có thể an tâm một chút rồi.
Thẩm Tinh Thần hỏi Ninh Trạch: "Anh Trạch, anh thì sao?"
Ninh Trạch trả lời: "Công ty sẽ điều xe tới đón tôi."
"Vậy được rồi." Thẩm Tinh Thần không quá lo về Ninh Trạch: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, muộn lắm rồi."
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Kéo vali đi trên hành lang, qua từng cửa phòng ký túc xá, qua con đường quen thuộc dưới ánh đèn,...!Tất cả đều đọng lại chút ký ức gắn bó nơi đây.
Khi tập luyện bọn họ chỉ cảm thấy vừa mệt vừa khổ, nhưng khi sắp phải rời khỏi nơi này bỗng thấy bao hồi ức trào dâng.
Khi ở đây, mọi người chỉ là một thí sinh nhỏ nhoi, nhưng từ hôm nay trở đi, mỗi người sẽ đi trên con đường khác nhau.
Lần từ biệt này không chỉ chia xa chương trình mà còn là đặt dấu chấm hết cho quá khứ.
Khi xuống tầng, không còn tiếng nói chuyện.
Tới bãi đỗ xe, sau khi tạm biệt Ninh Trạch, Thẩm Tinh Thần hô to: "Mẹ, anh Phó!"
Nghe thấy tiếng gọi, Giản Tinh Tuế có chút khiếp sợ, ngẩng đầu lên liền thấy cạnh chiếc xe không xa có một người đàn ông cao ráo đứng đó.
Ảnh đế đại nhân đang tươi cười trò chuyện với Từ Ân Chân, sau khi nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ cũng không quay đầu lại.
Rõ ràng là tiếng của Thẩm Tinh Thần, nhưng ánh mắt đầu tiên của anh lại dừng trên người Giản Tinh Tuế.
Bốn mắt nhìn nhau, lưu luyến không rời.
Đồ thần kinh thô như Thẩm Tinh Thần cái gì cũng không phát hiện, đi qua hùng hổ nói: "Sao anh lại không chú ý tới em hả?"
Phó Kim Tiêu cười vô cùng hiền lành, mở miệng: "Ra mắt hạng nhất rồi còn cần tôi chú ý cho nổi tiếng thêm?"
"Ơ...!Không cần đâu." Thẩm Tinh Thần tự tin có thừa, lập tức hếch cái mũi lên, kiêu ngạo: "Em nổi tiếng mà."
Phó Kim Tiêu liếc nhìn, con ngươi đen láy dừng trên người Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế cũng đang nhìn anh.
Nổi tiếng thêm...
Anh Phó đang giúp cậu nổi thêm hả?
Nghệ sĩ trong giới đều ghét việc bản thân bị dính vào người khác, nhưng anh lại chú ý tới cậu.
Đáy lòng Giản Tinh Tuế vừa khẩn trương vừa nôn nao.
Cậu nhìn Phó Kim Tiêu mà không biết nói gì, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể ngơ ngơ đứng tại chỗ nhìn anh.
Phó Kim Tiêu khẽ cười: "Sắp đi rồi, không có gì muốn nói với tôi sao?"
Giản Tinh Tuế hoảng loạn: "Có, có ạ!"
Phó Kim Tiêu không hối cậu.
Anh yên lặng đứng đó, nhìn cậu chăm chú.
Giản Tinh Tuế mãi mới bật thốt được tâm tư kìm nén bấy lâu: "Cảm ơn anh, cảm ơn đã theo dõi em trên Weibo."
Sau khi nói, cậu bắt đầu thấy hối hận.
Không phải vì lời cảm ơn vừa rồi mà cảm thấy rõ ràng trong lòng có biết bao suy nghĩ lại chỉ có thể bày tỏ nhạt nhẽo như vậy.
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Hết rồi?"
"A?"
Vậy là anh cũng thấy bản thân cậu không đủ nghiêm túc và tôn trọng anh sao?
Giản Tinh Tuế không nghĩ bản thân lại có cơ hội thứ hai.
Cậu để vali bên cạnh, tay vô thức co lại, sau đó khom lưng cúi đầu thật sâu với Phó Kim Tiêu, run run: "Cũng muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ em ba tháng vừa qua.
Em sẽ khắc ghi công ơn này cả đời ạ!"
"...."
Phó Kim Tiêu trầm mặc.
Anh vốn dĩ chỉ muốn lừa bạn nhỏ này để nghe một hai câu dễ nghe.
Ai biết cậu lại thành thật tới vậy chứ.
Cứ như là trăm ngày tạ sư vậy, lại còn tư thế long trọng như này, có khi tiếp tới dập đầu khấn tạ cũng có khả năng đấy.
Phó Kim Tiêu dở khóc dở cười: "Cảm kích tôi tới vậy thật hả?"
Giản Tinh Tuế gật đầu thật mạnh.
Đôi mắt cậu luôn chan chứa sự chân thành tha thiết, nhất là khi nhìn ai đó, cảm xúc luôn thể hiện hết lên mặt.
Có lẽ cậu không giỏi giao tiếp, nhưng sự chân thành đó lại khiến đối phương có thể cảm nhận được cảm xúc của mình.
Trong tức thì, Phó Kim Tiêu dường như nhận ra tại sao ánh mắt của anh vô thức đặt trên người Giản Tinh Tuế.
Có lẽ là bởi lăn lộn trong giới đã lâu, anh đã chẳng mấy khi gặp được người nào trong sáng tới vậy, hoặc là một người âm u như anh có lẽ luôn vô thức hướng tới nơi ánh sáng chiếu rọi.
Phó Kim Tiêu lấy từ trong túi một tấm danh thiếp, đặt vào tay Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế nhận được, nghi hoặc: "Đây là?"
"Danh thiếp, bên trên có số điện thoại của tôi.
Cậu cũng có WeChat rồi đó." Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu chỉ chỉ danh thiếp trong tay cậu, cong môi: "Nếu đã nói là khắc ghi cả đời thì nhớ phải thường xuyên liên hệ đó."
Đôi mắt Giản Tinh Tuế chậm rãi mở to.
Sau khi đại não tiếp thu được thông tin, tim cậu đập bình bịch như tiếng pháo hoa nổ.
Thường xuyên liên hệ....
Danh thiếp cá nhân.....
Cậu nắm chặt tấm danh thiếp, gật đầu đáp lại.
Thậm chí, cậu còn trộm véo chính mình một chút, chỉ sợ đây là một giấc mơ.
Thẩm Tinh Thần đứng cạnh trêu: "Vui đi, đừng có mà nhịn.
Cậu vui thì cười thành tiếng xem nào, cứ nín nhịn như vậy làm gì.
Nhiều người thích anh Phó mà, cậu thích thì đâu có mất mặt đâu nào."
Giản Tinh Tuế không ngờ đồng đội heo của mình lại nói vậy.
Vành tai cậu phiếm đỏ, trừng mắt Thẩm Tinh Thần rồi hoảng loạn liếc nhìn Phó Kim Tiêu.
Thẩm Tinh Thần lại lôi kéo cậu nói: "Được rồi anh Phó, chúng ta lên xe trước đã."
Phó Kim Tiêu nhướn mày, không nói gì.
Từ Ân Chân ở sau lắc đầu: "Cái đứa nhỏ này..."
Phó Kim Tiêu mở miệng nói: "Không sao.
Nhưng bác gái ơi, trời đã khuya lắm rồi, về sớm nghỉ sớm trước đã.
Còn lời thăm hỏi của bác, cháu sẽ chuyển lại cho mẹ.
Ngày khác nhất định sẽ tới gặp sau ạ."
Trước mặt người lớn, Phó ảnh đế luôn bảo trì tư thái nhẹ nhàng, lễ độ.
Quả nhiên, Từ Ân Chân tươi cười: "Được được được.
Con cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đấy nhé."
Phó Kim Tiêu gật đầu.
Sau khi tiễn Từ Ân Chân lên xe, anh quay đầu nhìn Thẩm Minh Lãng bên cạnh: "Đưa bọn họ về sớm một chút, tôi cũng về đây."
Thẩm Minh Lãng đẩy đẩy mắt kính: "Cũng chỉ có cậu có thể dỗ mẹ tôi vui tới vậy.
Bây giờ bà ấy vẫn tiếc chuyện cậu không phải là con rể nhà tôi đấy."
Phó Kim Tiêu từ tốn nói: "Nói thật thì tôi không có ý thành gia gì cả, nữ hay nam cũng chẳng hứng thú.
Huống chi chuyện tình yêu này là trời cao an bài, có cưỡng ép cũng không được."
Thẩm Minh Lãng không ý kiến nhún vai.
Xét bản chất mà nói thì hắn và Phó Kim Tiêu đều là loại người bạc bẽo, nhưng Phó Kim Tiêu lại không bị bó buộc bởi xí nghiệp của gia tộc nên tự do hơn.
Thật ra hắn rất tò mò, phải là dạng người như thế nào mới có thể trị được vị này?
......
Bên kia...
An Nhiễm bước ra từ nhà văn hóa, nhưng hắn không trở lại nhà Giản mà gặp mặt người đại diện trước tiên.
Vừa lên xe, sắc mặt người đại diện đã không được tốt: "Cậu đã xem Weibo chưa?"
"Em thấy rồi." Vừa ngồi vào xe, An Nhiễm