Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Tuế bước vào nhà Thẩm.
Trong ấn tượng của cậu, giàu có như nhà Giản còn thuê vài người giúp việc trong nhà, nhưng cả một cơ ngơi như nhà Thẩm lại vô cùng an tĩnh.
Sau khi vào cửa, đập vào mắt cậu không phải là phòng khách tráng lệ với nhiều đồ cổ quý giá, tường lát cẩm thạch hay sô pha bọc da, mà đây chỉ là một căn phòng với gam màu ấm áp cùng bộ bàn ghế bằng gỗ, trên tường treo đồ trang trí gia công từ lông chim và một vài bình hoa tươi tắn.
Đặc biệt là mặt tường bên trái còn treo bảy tám bức tranh rất buồn cười, cùng một số bằng khen.
Trong ngăn tủ cũng bày ra một vài chế phẩm thủ công.
Sô pha dệt từ vải trắng, bên trên xếp một lớp lông xù mềm mềm và một đôi bao tay.
Trên bàn trà xếp hai đĩa trái cây, còn cả một quyển sách đang đọc dở.
Căn nhà này đâu đâu cũng có sức sống, cho người ta một cảm giác vô cùng...!ấm áp.
Thẩm Tinh Thần đứng cạnh nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi thích đồ thủ công lắm, cậu đừng chê nhé."
Giản Tinh Tuế lắc đầu: "Không đâu."
Trang viên xa hoa này lại không thuê nhiều người giúp việc.
Khi bọn họ trở về, có một bà lão lớn tuổi đi tới, nhận lấy áo khoác của mấy người Thẩm Minh Lãng rồi kính cẩn nói: "Phu nhân, thiếu gia.
Ông chủ vừa gọi tới, nói rằng máy bay sẽ về trễ một chút, công ty cũng có việc đột xuất nên sợ rằng hai ngày nữa mới trở lại."
Từ Ân Chân nói: "Không sao đâu mẹ Ngô.
Đã trễ thế này mẹ còn chưa ngủ sao?"
Mẹ Ngô nhìn Giản Tinh Tuế một cái, nhưng chủ không giải thích thì bà không hỏi, chỉ nói: "Hôm nay thiếu gia trở về, dù muộn nhưng chắc hẳn sẽ cần dùng bữa.
Vậy nên tôi ở chỗ này đợi, tiện tay làm một ít cơm canh.
Phu nhân xem xem còn muốn gì muốn ăn không để tôi kêu người khác làm thêm."
Từ Ân Chân mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại nhìn Giản Tinh Tuế: "Tuế Tuế, con và Tinh Thần lên phòng nghỉ ngơi rửa mặt một lúc rồi xuống ăn cơm."
Thẩm Tinh Thần vươn vươn vai: "Vâng.
Mệt quá đi mất, đi thôi."
Từ Ân Chân kéo tay Giản Tinh Tuế, nhẹ nhàng: "Nếu thiếu gì thì cứ nói nhé!"
Giản Tinh Tuế cảm động lắm.
Mặc kệ đã bao nhiêu lần, tim can cậu vẫn ấm áp bởi thiện ý của bà: "Cháu không thiếu gì hết, cảm ơn bác gái ạ."
Lúc này Từ Ân Chân mới yên tâm nở nụ cười.
Giản Tinh Tuế bị Thẩm Tinh Thần kéo tay chạy lên cầu thang, tới tầng hai cậu mới nhận ra trên này cũng vô cùng ấm cúng.
Hành lang treo rất nhiều tranh ảnh, phần lớn là của hai vị thiếu gia trong nhà trưởng thành theo năm tháng, trong đó cũng lẫn một vài ảnh chụp của vợ chồng họ Thẩm.
Những bức ảnh này dường như được sắp xếp theo dòng thời gian, nhưng sau vài bước chân, cậu nhận ra ở giữa lộ ra nhiều chỗ trống.
Giản Tinh Tuế không khỏi nghi hoặc bật thành lời.
Thẩm Tinh Thần đi bên cạnh nhìn là biết cậu đang khó hiểu chuyện gì, mở miệng nói: "Cậu đang không hiểu vì sao lại trống nhiều năm như vậy đúng chứ?"
Giản Tinh Tuế khẽ gật đầu.
Thẩm Tinh Thần giải thích: "Hồi đó nhà tôi có chuyện.
Khi tôi ba, bốn tuổi gì đấy, mẹ tôi có thai em trai nhỏ, nhưng em ấy lại không kịp mở mắt chào đời."
Nếu chỉ là mang thai hai, ba tháng rồi bất hạnh sinh non thì có lẽ sẽ không tạo thành bóng ma cho bà mấy năm mà không tiêu tan.
Nhưng đứa bé kia đã trú ngụ trong bụng được 10 tháng, là biết bao công sức Từ Ân Chân đã vất vả giữ gìn.
Vậy mà cuối cùng ngay cả giữ lại con mình, bà cũng chẳng làm được.
Đáy mắt Thẩm Tinh Thần lộ ra ý cười, nói: "Cậu biết không.
Có lần tôi còn nghe mẹ kể rằng thằng nhóc kia chẳng giống tôi hay anh cả gì hết.
Bình thường con nhà người ta vừa chào đời thì khóc tịt cả mắt, nhưng em tôi lại không như vậy.
Thậm chí, sau khi hộ sĩ ôm đứa nhóc ấy ra, em ấy còn mở mắt nhìn cơ.
Ảo không?"
Giản Tinh Tuế nói: "Làm gì có chuyện như vậy.
Em bé vừa sinh ra đã mở được to mắt rồi à?"
"Được chứ.
Mẹ tôi kể là khi bà còn đang nằm trên giường phẫu thuật, đứa nhỏ kia đã mở to mắt.
Lúc ấy, bà định duỗi tay chạm vào thì em ấy cũng duỗi tay cầm lấy ngón tay của bà cơ.
Cuối cùng vẫn là hộ sĩ tách hai người ra." Thẩm Tinh Thần vừa nói vừa gãi gãi đầu.
Đôi mắt hắn tối lại, thấp giọng nói: "Phải chăng biết rằng đó là lần cuối em ấy được gặp mẹ, vậy nên mới lưu luyến như vậy sao..."
Có lẽ giây phút tiếp xúc ngắn ngủi ở phòng phẫu thuật khi ấy đã trở thành một hạt giống gieo vào đầu quả tim.
Sau đó, nó âm thầm mọc rễ, nảy mầm rồi điên cuồng sinh sôi nảy nở.
Khiến Từ Ân Chân năm qua tháng lại không thể quên nổi, càng không thể chấp nhận chuyện này.
Chẳng sợ chỉ là vội vàng từ biệt, bà cũng không thể tin được chuyện tim của con mình ngừng đập.
Cú sốc tới đột nhiên khiến bà mắc phải căn bệnh trầm cảm sau sinh nghiêm trọng.
Lúc đầu, chưa có ai phát giác ra sự bất thường của bà, phải tới một ngày khi bà bắt đầu lẩm bẩm không ngừng về chuyện "đứa bé kia không chết", bác sĩ mới kết luận tinh thần của bà xuất hiện vấn đề.
Thẩm Tinh Thần vừa nói vừa dẫn Giản Tinh Tuế tới phòng cho khách: "Bác sĩ nói rằng mẹ tôi vì quá bi thương nên không muốn đối mặt với hiện thực.
Những ảo giác đó là do não bộ của bà mở ra cơ chế tự bảo hộ, nhưng chỉ có một mình bà luôn tin rằng tất cả không phải ảo giác.
Nhưng làm gì có chuyện người đã mất lại sống lại đâu cơ chứ.
Tuy rằng đôi lúc, tôi cũng mong rằng bản thân thật sự có một đứa em trai đấy."
Giản Tinh Tuế tò mò: "Tại sao?"
"Có một thằng nhóc để che chở thích mà." Thẩm Tinh Thần ra vẻ cậu không hiểu đâu, nói: "Anh cả lúc rảnh tay rất hay lải nhải tôi, cả anh Phó cũng thế.
Kiến thức hay kinh nghiệm sống của bọn họ đều phong phú hơn tôi.
Mấy cái người này là chuyên gia lèm bèm đấy.
Nếu tôi cũng có em trai thì tôi có thể lải nhải nhóc đó rồi.
Chuẩn không? Tôi lúc đấy ngầu phải biết!"
"..."
Giản Tinh Tuế thế mà không cãi lại được.
Sau khi tới phòng của khách, cậu ngay lập tức đi tắm gội.
Vừa khoác xong khăn tắm, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.
Cậu vội vàng chạy ra, ngoài ý muốn thấy mẹ Ngô đứng đó.
Mẹ Ngô khom lưng: "Chào cậu Giản."
Giản Tinh Tuế cũng vội vàng đáp lại: "Chào bà ạ."
"Phu nhân nhờ tôi mang đồ tới cho cậu." Mẹ Ngô đem khay đồ đưa cho cậu: "Đây là đồ ngủ của Tinh Thần, tuy là quần áo từ hai năm trước nhưng đã được giặt giũ sạch sẽ, ủi là phẳng phiu.
Còn có, phu nhân không biết cậu có ngủ quen giường không nên còn chuẩn bị thêm bịt mắt và nút bịt tai.
Đúng rồi, cái này là...."
Đồ tới liên tiếp khiến Giản Tinh Tuế trợn mắt há mồm.
Cậu biết thật ra bản thân chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.
Không nói tới ngày trước từng liên quan tới nhà Giản, bây giờ cậu chỉ là một thí sinh bị loại khỏi chương trình, trong nhà cũng chẳng có ưu thế gì.
Đối với danh gia vọng tộc như nhà Thẩm mà nói cậu coi như chỉ là một tên hề nhảy nhót qua đường thôi.
Nhưng từng thành viên trong nhà Thẩm lại không khinh thường, ngược lại còn vô cùng ôn nhu với cậu.
Giản Tinh Tuế nhận lấy đồ, vô cùng cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn phu nhân rất nhiều."
"Không cần khách sáo như vậy." Mẹ Ngô cười cười: "Tôi thấy cậu đây là bạn tốt của thiếu gia, hơn nữa phu nhân cũng rất thích cậu.
Ở chỗ này cậu không cần câu nệ gì cả, có cần cái gì thì cứ gọi tôi nhé."
Giản Tinh Tuế lễ phép đáp lại, cũng không coi người ta như người hầu mà sai sử.
Sau khi đổi lại quần áo ngủ, cậu đi xuống tầng, vừa bước xuống đã ngửi được mùi đồ ăn vô cùng hấp dẫn.
Thấy Từ Ân Chân ở dưới đang bê một tô mì đầy, cậu vội vàng chạy tới: "Để cháu giúp."
Từ Ân Chân thấy hắn mà ngạc nhiên: "Nhanh như vậy đã xong rồi sao?"
Giản Tinh Tuế cười nói: "Thu xếp xong cháu xuống luôn.
Bác đang dọn đồ sao, để cháu giúp cho ạ."
Từ Ân Chân nói: "Cái này nóng lắm."
"Không sao đâu." Động tác Giản Tinh Tuế vô cùng nhanh nhạy cầm lấy bát rồi múc mì, sau đó xếp thêm đôi đũa và chiếc thìa.
Cậu nói: "Lúc trước cháu từng giúp việc ở một tiệm ăn.
Hơn nữa cháu da dày thịt béo nên không sợ nóng đâu.
Bác cứ đứng xa một chút, cẩn thận đừng để nước mì bắn phải đấy ạ."
Từ Ân Chân nhìn Giản Tinh Tuế thoăn thoắt múc mì.
Bà để ý khi cậu lấy nước dùng sẽ tránh lớp mỡ nổi ở trên: "Vì sao lại tránh đi, con sợ béo à?"
Giản Tinh Tuế được hỏi liền đáp: "Không phải.
Bát này cháu múc riêng cho bác.
Cháu nghĩ tối muộn bác chưa ăn gì, hơn nữa cháu thấy rằng da bác được chăm sóc rất tốt nên hẳn là bác sẽ không đụng tới phần nước béo này.
Xin lỗi bác, là cháu tự ý quá....!Cháu múc cho bác một bát khác vậy."
Từ Ân Chân ngây người, khi thấy Giản Tinh Tuế vừa mẫn cảm lại tinh tế tới vậy khiến lòng bà bỗng nhiên đau xót kỳ lạ.
Vội vàng chặn lại động tác trên tay cậu, bà cầm lấy bát mì vừa rồi.
Nhiệt độ trên tay truyền thẳng tới tim làm cả tâm can cũng trở nên ấm áp, bà nhẹ giọng: "Không phải tự ý gì cả.
Con có thể để tâm như vậy, bác vô cùng vui vẻ."
Giản Tinh Tuế nhẹ nhõm.
Thấy Từ Ân Chân cười tươi nhìn mình, cậu lắp bắp: "Không sao ạ.
Đây đều là chuyện cháu nên làm."
Bà đối tốt với cậu như vậy, tất nhiên cậu phải làm gì đó cho bà rồi.
Giản Tinh Tuế tiếp tục dọn cơm.
Mẹ Ngô đứng đó không xa định tới giúp lại bị Từ Ân Chân dùng ánh mắt ngăn lại.
Bà cứ đứng yên một bên nhìn đứa nhỏ hì hụi làm.
Sau khi xếp xong bát đũa, cậu còn lấy một chiếc khăn lau thật cẩn thận phần nước dùng bị văng ra bàn.
Từ Ân Chân cũng không phải thần kinh thô gì.
Bà thấy từ khi vào đây Giản Tinh Tuế luôn căng thẳng nên mới cố gắng giúp cậu thả lỏng.
Nhưng đối với đứa nhỏ ngoan ngoãn như Giản Tinh Tuế mà nói, nếu có việc để làm thì cậu sẽ càng dễ thả lỏng hơn nhiều.
"Mẹ! Tuế Tuế! Mọi người đã chuẩn bị xong hết rồi ạ?" Tiếng Thẩm Tinh Thần vọng từ trên tầng xuống.
Hắn vừa tắm xong, quả đầu con nhím chưa sấy còn ướt nhẹp, chạy qua: "Hôm nay trời sập hay gì mà mẹ lại tự mình xuống bếp nấu mì vậy.
Nhà ta có tiếp khách quý nào đâu, không dám hưởng không dám hưởng."
Thẩm Tinh Thần cười khúc khích với Giản Tinh Tuế: "Cậu có lộc ăn rồi nhé.
Tôi nói cho cậu biết, dù mẹ tôi chẳng giỏi bếp núc, nhưng mì trứng của bà ngon nuốt lưỡi luôn đấy.
Bình thường cũng không có mà ăn đâu!"
Từ Ân Chân trừng mắt nhìn hắn: "Lẻo mép ba hoa."
Mẹ Ngô cũng lên tầng gọi Thẩm Minh Lãng xuống.
Trên bàn cơm, Thẩm Tinh Thần có thể gọi là ăn ngấu nghiến.
Giản Tinh Tuế ăn một miếng bỗng bất ngờ với nước dùng thanh thanh cùng sợi mì chín tới.
Tuy cậu đã từng ăn không ít đồ ngon, so với số đó thì bát mì này chưa phải mỹ vị nhân gian, song khi ăn lại vừa miệng hơn hết thảy sơn hào hải vị.
Sau khi ăn xong, cậu còn muốn ăn thêm nữa, nhưng khi thấy tô mì cách đó không xa lại ngại đứng lên.
Dù sao bây giờ cậu đang ăn nhờ ở đậu, cũng không dám tự tung tự tác.
Thẩm Minh Lãng ngồi đối diện.
Xuyên qua cặp kính tơ vàng, hắn thấy vậy liền khẽ mở miệng: "Mẹ Ngô."
Mẹ Ngô cách đó không xa tiến lại gần: "Thiếu gia?"
"Cháu ăn xong rồi, bác lấy thêm cho cháu một chút." Thẩm Minh Lãng đưa bát cho bà, lại lơ đãng nói: "Mọi người chắc cũng đói lắm.
Bác mang thêm mì còn trong nồi ra đây nhé."
Mẹ Ngô đáp lại.
Thẩm Tinh Thần cũng ngồm ngoàm: "Đúng đúng.
Cháu đói chết đây nè."
Sau khi mẹ Ngô giúp Thẩm Minh Lãng, bà quay sang nhẹ giọng nói với Giản Tinh Tuế: "Hình như cậu ăn xong rồi, để tôi múc thêm cho cậu nhé."
Bà chủ động hỏi như vậy đúng là cọng rơm cứu mạng Giản Tinh Tuế.
Cậu gật gật đầu, sau còn thẹn thùng cười: "Vâng, cảm ơn bác."
Mẹ Ngô rất có thiện cảm với cậu nhóc ngoan ngoãn này.
Hơn nữa, bà thấy rằng Giản Tinh Tuế không phải loại thích trèo cao mà nhiệt tình đối tốt với bạn bè.
Bà cũng rất cao hứng vì thiếu gia đã quen được một người bạn thật lòng.
Sau khi đưa bát mì đã múc đầy cho cậu, bà mỉm cười: "Không phải khách sáo, vẫn còn mì đấy.
Phu nhân đã nấu rất nhiều."
Thẩm Minh Lãng phía đối diện liếc nhìn.
Sau khi xác định cậu nhóc ngại ngùng mở miệng kia đang ăn mì mới thu hồi ánh mắt.
Trong mắt Từ Ân Chân cũng tràn đầy ôn nhu, bà nhẹ giọng: "Tuế Tuế, nếu con thích ăn thì phải tới đây chơi thường xuyên đấy nhé.
Bác lại làm cho con ăn."
Thẩm Tinh Thần cảm thấy bất công: "Ơ mẹ, sao lúc con muốn ăn mẹ không nói như thế!"
Thẩm Minh Lãng thấp giọng: "Ăn ít thôi."
Thẩm Tinh Thầm lẩm bẩm bất mãn.
Giản Tinh Tuế yên lặng quan sát cảnh cả nhà quây quần ăn cơm mà cảm thấy hâm mộ.
Nhà bọn họ tốt thật! Lúc ăn cơm vừa nói vừa cười, trên bàn cơm cũng không có các quy tắc khắt khe nào cả.
Bữa ăn lúc nào cũng nhộn nhịp, dù đôi lúc có