Đôi mắt Đường Miên ánh lên một sự kiên định. Nàng không ngốc. Con đường phía trước chẳng có nhiều lựa chọn. Chỉ cần bước hụt một chân liền rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Mà Tả Triều Chi vừa khéo là con đường an ổn nhất. Lòng nàng rất căm giận. Nàng hận cha mẹ tuyệt tình, hận thánh nhân tàn nhẫn, hận thói đời bất công. Những phẫn uất ấy nào biết trút vào đâu. Tất cả đều dồn lên Tả Triều Chi, người duy nhất nàng có thể trút giận.
Tựa như đang nói lời từ biệt với chính mình trong hạnh phúc đã thuộc về dĩ vãng, nàng đưa đôi tay ngọc ngà đến phía trước ngực, cười giễu: “Đây chẳng phải là điều mà ngươi muốn sao? Còn không phải đều cho ngươi hết sao!” Nàng tức giận cởi bỏ tấm áo mỏng trên người, áo mỏng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Xiêm y nàng là do các phu nhân dụng tâm chuẩn bị, đồ lót uyên ương hí thủy được che chắn bởi một lớp áo ống màu hồng cánh sen. Phía dưới là một chiếc váy dài màu hồng liền thân, bên ngoài được phủ thêm một lớp áo ngoài trong suốt. Sau khi lớp áo đó cũng rơi xuống đất, bờ vai nhỏ nhắn cùng đôi cánh tay thon dài tựa ngó sen đung đưa trong không trung bởi vì ngượng ngùng mà hồng lên thật đẹp.
Dạ dày nàng đang buốt lạnh nhưng toàn thân lại nóng ran. Nàng rất quật cường, cố tỏ ra mình không hề sợ hãi dù thực tế, nàng còn không thể ổn định nhịp thở của mình. Cơ thể nàng hơi run rẩy, cảm giác đôi chân như đã không còn là của mình, những đầu ngón chân chẳng còn cảm nhận được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng có chút muốn cầu xin tha thứ, mong hắn có thể bảo nàng dừng lại.
Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt như thiêu đốt, đôi mắt dán chặt lên làn da của nàng, phía trên có một vài sợi lông tơ mảnh đến gần như trong suốt. Vì quá lo lắng, trên làn da mỏng manh xuất hiện vài đốm nhỏ li ti.
Hắn không kêu dừng lại nên nàng cũng chẳng dám dừng. Ngón tay nàng run run cởi bỏ lớp áo ống, lộ ra áo lót uyên ương hí thủy. Sau một vài tiếng sột soạt, chiếc váy dài cũng đã rơi xuống đất. Nàng chỉ còn mặc độc trên người một áo lót và một cái quần yếm. Nàng không còn tiếp tục được nữa, nhịp thở trở nên dồn dập, giọt nước mắt tựa hạt pha lê lăn dài trên má.
Tả Triều Chi không thể nhịn được nữa. Hắn buông cằm nàng ra, ôm chặt nàng vào lòng, dùng sức như