Đôi gò bồng đảo hiển hiện trước mặt hắn thật khác với thân hình thanh mảnh bên ngoài của nàng. Hai ngọn đồi tuyết trắng này không hề nhỏ nhắn gì cả. Đôi bàn tay chỉ có thể ôm hết một bên. Hình dáng núi đồi thật đẹp đẽ, cảm giác cũng thật là dễ chịu.
Người nam nhân nhìn những phần riêng tư của nàng một cách cuồng si. Hắn thậm chí còn vươn tay muốn nhào nặn một phen. Đường Miên liền quên cả tức giận mà sợ hãi trốn tránh. Nhưng nàng phát hiện ghế bành không còn khoảng trống nào để lùi lại nữa.
Lòng bàn tay của nam nhân rất lớn. Các đốt ngón tay to dài với những vết chai mỏng có thể thấy rõ trên cùi ngón tay. Chúng mang lại cảm giác ngưa ngứa kì lạ khi chạm vào da thịt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không được, ta không muốn!”. Nàng cố đẩy Tả Triều Chi ra nhưng căn bản với sức lực của mình, nàng chẳng thể lay chuyển được hắn đi xa dù chỉ một chút.
Tả Triều Chi đã luôn có một bóng hình trong lòng hắn. Những năm ở Bắc Cảnh, hắn từng chứng kiến những nam nhân nữ nhân khác quan hệ không kiềm chế. Một phần cũng vì sống dưới áp lực chẳng biết ngày mai có sống sót hay không, người trong doanh trại sống vô cùng phóng đãng. Những đêm lửa trại, cảnh nam nữ khỏa thân tùy ý cười đùa, tiếng khóc, tiếng rên rỉ của quân kỹ trong lều là chuyện thường như cơm bữa. Cho đến tận khi hắn bắt đầu chỉnh đốn lại doanh trại quân đội thì tình trạng này mới hết.
Hắn hiểu rõ chuyện ấy nhưng vẫn chưa từng trải qua. Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào cơ thể không mảnh vải nào nữ nhân, động tác hắn lúng ta lúng túng, không khống chế được lực tay.
“Đau!” Tiếng rên rỉ của Đường Miên đánh thức hắn từ trong cơn mê, khiến hắn nhẹ tay hơn.
Toàn thân nàng có một mùi hương nhè nhẹ, làn da cũng rất đỗi mềm mại. Tả Triều Chi bỗng nhiên cảm thấy mình có chút kém cỏi. Nàng chắc hẳn chỉ cảm thấy mình như một nam nhân thô lỗ có được một tấm lụa tốt nhất mà dùng trong khi lại không hề xứng với thứ quý giá đó. Dù thế, một bảo vật đẹp đẽ đến vậy đang ở trong tay mình, ai nỡ buông tay trong tiếc nuối? Tuy hắn cảm thấy tự ti với nàng nhưng hắn không thể từ bỏ nàng được.
Hắn nhẹ nhàng véo nụ hồng của nàng, nghịch ngợm ngậm nụ hồng vào miệng, âm thanh đôi môi quyện hòa với “cánh hoa” trong không gian tĩnh mịch vang lên càng khiến Đường Miên nhạy cảm hơn. Hắn cũng không quên nụ hồng còn lại, dùng tay miết nhẹ, dịu dàng nhào nặn nửa bên kia.
“Dừng lại ưm…” Đường Miên xấu hổ vô cùng, hắn vậy mà dám mút đầu ngực của nàng. Mặc dù nàng đã từng thấy một bức tranh vẽ cảnh tượng trong sách, nhưng việc nó xảy ra với chính mình vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự