“Biểu muội, tên đó là tên tạp chủng, muội đừng có mà ngồi bên cạnh hắn, hắn sẽ làm vấy bẩn thân phận của muội.” Một thiếu niên mặc áo trắng thấy Đường Miên ngồi cạnh thiếu niên thì vội vàng chạy đến. Mặc dù tên đó gọi Hứa Đường Miên một tiếng biểu muội, nhưng thực ra là cố tình kết thân. Người thiếu niên này là cháu trai của thứ muội của ông ngoại Hứa Đường Miên, hưởng chút quyền lợi họ hàng nên được đến tộc học đọc sách, luôn luôn nịnh hót người khác. Đối với Hứa Đường Yên mà nói, đó chính là Nhất Biểu Tam Thiên Lý*.
*Ám chỉ họ hàng xa mấy đời nhưng vẫn nhận là anh em.
Thiếu niên áo trắng cũng không phải họ Hứa, hắn ta họ Hoàng, tên là Hoàng Đạt, luôn thích nịnh bợ người trong gia tộc. Bình thường hắn ta luôn thích dính lấy thứ huynh của Hứa Đường Miên, như hôm nay có dòng trưởng trong gia tộc nhập học, hắn ta hiển nhiên là muốn làm thân với nàng, thấy Đường Miên có khả năng trở thành bạn cùng bàn của thiếu niên nhỏ kia nên mới một lòng muốn ngăn cản.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đường Miên là thứ nữ dòng trưởng của Lễ Bộ Thượng Thư Hứa Tu Lệ, là con gái của Hứa Thượng Thư. Tổ tiên của nàng cũng đã từng là các lão, có thể nói là từ khi còn nhỏ nàng đã được sống trong sự chiều chuộng vô hạn. Nàng thừa hưởng khí phách của tổ phụ, sau khi nghe được những lời nói khắc nghiệt như vậy, nàng bĩu môi.
“Bổn cô nương không nhớ là mình có họ hàng hay có biểu ca là hạng người chim cú* như vậy.” Nàng đi về phía của thiếu niên kia: “Vị công tử này, ta có thể ngồi bên cạnh huynh được không?” Phong tục Đại Tu cởi mở, nam nữ chưa thành hôn biết giữ chừng mực đều có thể kết bạn với nhau và đương nhiên không có quy định nào cấm nam nữ bảy tuổi ngồi gần nhau.
*Ý nói những kẻ tham lam.
Thiếu niên nhỏ kia dường như không ngờ được rằng dù nàng nghe được những lời nói của thiếu niên mặc áo trắng đó mà vẫn bằng lòng ngồi bên cạnh hắn. Dường như dù ở bất cứ đâu hắn cũng đều sẽ tự động biến thành một tầng vô hình, ở trong thư viện này hắn là người ở tầng lớp thấp nhất, mà nữ hài tử này, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng toàn bộ quần áo trên người đều là loại hạng nhất. Nàng là mặt trăng xa vời mà hắn chỉ có thể khao khát.
Hắn ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương mỉm cười rất thân thiện, là sự ấm áp mà từ trước đến nay hắn chưa từng cảm nhận được. Đột nhiên có một ánh sáng rực rỡ, một mặt trời chói lọi truyền đến trong cuộc đời tối tăm của hắn.
“Muốn ngồi thì cứ ngồi đi.” Thiếu niên mười tuổi chưa từng cảm nhận được thiện ý nhiều như vậy trong cuộc đời, hắn có chút phòng vệ mà di chuyển mắt sang chỗ khác. Nếu không phải tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi, hắn sợ là đã từ chối rồi.
Những suy nghĩ u ám của thiếu niên, chưa từng có được vã cũng sẽ không thể bởi vì mất đi mà đau khổ.
Bản chuyển ngữ